*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong không gian màu đen tối tăm ẩn hiện một nhành hoa lan, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào bên cánh mũi.
Đường Môn đưa tay, thanh âm một vật nặng ngã xuống đất cách đó không xa vang lên sắc lẻm, sau đó thế giới đều im lặng. Bên dưới mặt nạ trắng bạc lộ ra một nụ cười nhạt.
……….Rốt cuộc vẫn là ta thắng.
Thiên Cơ Hạp – nỏ, vũ khí của Đường Môn.
Hắn rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng bỗng choáng váng đến hoa mắt vì trước đó mất máu quá nhiều, song hắn không đứng vững mà ngã ngồi trên mặt đất, ngực phập phồng thở từng ngụm khí. Lò xo của Thiên Cơ Hạp dường như bị sử dụng ở cường độ mạnh nên giữa đường nứt ra, văng sang một góc. Đưa tay lên trước mặt quơ quơ vài cái, vẫn là một màn tối đen. Hắn mờ mịt không biết làm sao.
Dùng đôi mắt này đổi lấy tự do… Có lẽ đáng giá…
Đường Môn rốt cuộc không gượng nổi, thiếp ngủ mất.
Cuối cùng của cuối cùng, chỉ cảm nhận được một làn hương thanh nhã đẹp đẽ.
☆
Lần tiếp theo tỉnh dậy trong đầu Đường Môn có chút rối loạn. Đập vỡ bí ẩn che giấu tội ác tông môn, bị truy cùng giết tận. Mưa ám khí bay đầy trời, từng vệt sáng do ám tiễn và đạn dược kéo dài như từng cái pháo hoa rực rỡ.
Hắn hơi mở mắt ra, cảm thấy chợt lạnh, chẳng lẽ thật sự là nhìn không thấy sao… Trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-muoi-quang/197249/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.