"Dưa- à Thẩm sư huynh, ta nghĩ rằng ta trúng độc rồi."
Thượng Thanh Hoa thì thào, cảm thấy bản thân vừa mong manh lại yếu đuối, đăm chiêu nhìn hai người đối diện. Liễu Thanh Ca suýt phun hết ngụm trà vừa uống, trợn mắt nhìn Thượng Thanh Hoa.
"Trúng độc gì? Ai cơ?" Thẩm Thanh Thu đột ngột hỏi, khi Thượng Thanh Hoa đang còn bận rộn chìm trong cảm xúc buồn bã và hoảng sợ vì ai đó đang cố ám sát mình.
"Ta không biết!"
Thượng Thanh Hoa cảm thán, giọng nói như ngấn nước. Thẩm Thanh Thu gấp quạt, thở dài và đưa cho hắn một chiếc khăn tay chấm nước mắt.
"Ngươi có chắc không? Tại sao ngươi lại nghĩ có người hạ độc ngươi?" Thẩm Thanh Thu hỏi, giọng nói có phần quan tâm đến đồng hương duy nhất trong thế giới hệ thống này.
"Ta... ta cảm thấy bản thân không khoẻ cũng một thời gian rồi, không phải liên tục mà chỉ vào một số thời điểm nhất định"
Thượng Thanh Hoa giải thích một cách dứt khoát, nghiêng đầu suy nghĩ rồi liệt kê các triệu chứng.
"Có cảm giác buồn nôn, đặc biệt là vào buổi sáng và uhh... cũng có một số triệu chứng đau bụng khác. Nhức đầu vào những thời điểm ngẫu nhiên... và đôi khi rất mệt mỏi".
Liễu Thanh Ca và Thẩm Thanh Thu liếc nhìn nhau. Liễu Thanh Ca có vẻ như có thứ gì đó đang làm tổn thương hắn vậy. Hai bên cứ nhìn nhau trao đổi qua ánh mắt cho đến khi Liễu Thanh Ca thở dài và hỏi, với giọng điệu như đang nói với một đứa trẻ đặc biệt chậm biết đi:
"Thượng sư đệ, ngươi có chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-mac-thuong-nhat-ky-nuoi-con-cua-thuong-thanh-hoa/197450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.