Chương trước
Chương sau
1
Hallowen năm nay Ngụy Vô Tiện được 10 tuổi
Không ngờ là Tiểu cũ kĩ kia sẽ lại vì cậu mà ra ngoài chơi, ít nhất thì cậu đã nghĩ như thế. Ấy vậy mà lam Vong Cơ còn cho hết số kẹo mà cậu ta xin được cho mình nữa chứ.
Cứ nghĩ đến khoảnh khắc đó, Ngụy Vô Tiện cảm thấy sướng rơn lên.
Nếu không nhìn nhầm, cậu còn thấy tai Lam Vong Cơ khi ấy đã lan tràn một màu hồng nhạt.
Tiểu cũ kĩ cũng biết xấu hổ nữa chứ, đáng yêu ghê!
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa suy nghĩ, tên miệng đã cười tươi một trận chọc cho giang Trừng đi bên cạnh cậu phải liếc nhìn hơn hai mắt.
"Hôm nay có bệnh à, sao nhìn giống tên điên thế" Giang Trừng lườm huých nói
"Đúng vậy có bệnh" Ngụy Vô Tiện bật cười đáp lại.
"Vậy xin cho hỏi, rốt cuộc là cậu bị bệnh gì"
"Bệnh tương tư" Nói đến đây Ngụy Vô Tiện cảm thấy mặt mình hơi hơi nóng lên rồi, may mà trời tối nên Giang Trừng không nhìn thấy, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ tung một cước về phía cậu.
"...."
"Ngụy Vô Tiện con mẹ nó ngươi cút đi cho ta!!!" Nói rồi cậu đi hết sức nhanh, bỏ cái tên mặt đùa dai sau lưng lại, thoáng chốc cả người đã biến mắt sau con hẻm.
Ngụy Vô Tiện bật cười, trong lòng lại thoáng ngẩn ngơ, tương tư? Chẳng lẽ là cậu thích Lam Vong Cơ Rồi sao?
Đang mải mê suy nghĩ, cậu không để ý tới có ba bóng đen từ nãy đến giờ đang đi phía sau lưng mình. Chợt một người vụt lên, rất nhanh chóng đem cái giỏ đựng ẹo của cậu cướp lấy, Lúc Ngụy Vô Tiện bình tỉnh phản ứng lại mới thấy người trước mắt là Ôn Triều, bên cạnh còn có hai tên to con khác.
"Trả đây" Ngụy Vô Tiện lạnh lùng nói.
"Nếu ta không trả, ngươi làm gì được ta" Ôn Triều hất cằm nói, hai tên bên cạnh cũng tiến lên chắn trước mặt hắn.
Nói rồi cậu ta lấy mấy viên kẹo trong đó ra, bóc vỏ cho vào miệng, nhai nhai một chặp liền đem chúng nhổ ra tỏ vẻ khinh bỉ.: "Toàn ba cái kẹo rẽ tiền, ăn vào chỉ tổn hại cái miệng của ta thôi"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy máu nóng bắt đầu dồn lên mặt, cậu không kịp nghĩ ngợi nhiều liền xông lên đoạt lấy, nhưng sức cậu căng bản không thể thắng nổi hai ten to con cùng Ôn Triều chơi xấu kia, vì vậy rất nhanh cậu bị tụi nó đè xuống.
Ôn Triều đem giỏ kẹo huơ huơ trước mặt Ngụy vô Tiện, mở miệng châm chọc:" Sao nào chẳng phải lúc nãy ngươi cùng cái tên mặt luôn tỏ vẻ thanh cao kia không cho ta chứ gì, giờ thì sao có muốn không hahahhaha".NÓi rồi cậu ta còn đem chúng chà đạp dưới đất, vẻ mặt cực kì thỏa mãn.
"Buông ra" Ngụy Vô Tiện hét lớn, đôi mắt căm tức nhìn chằm chằm vào Ôn Triều
"A vậy sao, vậy là ngươi muốn có" Ôn Triều hả hê nhìn:" Nếu muốn vậy thì tới lấy"
Nói rồi cậu ta liền đem giỏ kẹo của Ngụy vô Tiện hướng khu rừng bị rào lại, chạy vào. Ngụy Vô Tiện biết rất rỏ trong đó cực kì ngụy hiểm, toàn bẫy rập nhưng cậu lại không muốn đem số kẹo mà Lam Vong Cơ tặng mình quăng mất, vì vậy hét to, cố gắng cùng vẫy thoát. Đuổi theo Ôn Triều.
Mà lúc này Ôn Triều như đã đạt được mục đích của mình, trước khi chạy vào vùng săn, cậu ta liền đem giỏ kẹo kia quăng mạnh, đem nó bay thật xa.
Lúc này Ngụy Vô Tiện đã không còn tâm trí gì mà để ý đến cậu ta nữa, lập tức chạy theo đuổi lấy.
Và cậu chạy vào vùng săn mà không hề hay biết.
Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhớ lại, mình đang trong khu vực nguy hiểm liền giảm tốc độ, cố gắng căng mắt nhìn dưới châm mình.
/Chỉ một chút thôi, một chút thôi là xong, mình sẽ ra khỏi đây, sẽ không sao đâu/
Cậu không muốn gọi Giang Trừng tới giúp, đối với tình thế hiện tại rất nguy hiểm, hơn nữa Ngụy Vô Tiện chỉ là con nuôi, làm gì có tư cách như vậy?
"Phập!" Một tiếng động vang lên, Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, đôi mắt mở to, cậu cảm thấy mồ hôi lạnh của mình như chảy ngược, một cái bẫy rập vừa được kích hoạt dưới chân cậu. Nhưng rất may là nó chỉ sợt qua.
Thật may quá!
Ngụy Vô Tiện tiếp tục đi, lần này cậu cố gắng cẩn thận hơn.
Thoáng chốc dưới ánh trăng mờ ảo cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng đã thấy cái giỏ kẹo của mình. Nó nằm lăn lóc dưới một góc cây gần đó.
Ngụy Vô Tiện cực kì vui mừng, cậu lập tức chạy nhanh tới nơi đó.
Một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi, gần tới rồi!
"PHẬP!!!!!"
Âm thanh bén nhọn vang lên kèm theo cơn đau tê tái chạy dọc theo xương sống của Ngụy Vô Tiện, máu văng tung tóe, cả người cậu tê rần, đại não gần như trống rỗng.
Ngụy Vô Tiện ngã xuống.
Cậu cảm giác cẳng chân phải của mình đã bị bẫy kẹp đến nát bét, gần như có thể thấy được xương cốt đỏ thẫm cùng dòng máu bay tứ tung.
Lúc nãy do không để ý cùng với trời quá tối, Ngụy Vô Tiện không thấy có một bẫy kẹp được ẩn dưới đám lá cây thô ráp kia, đến lúc nhìn lại cậu chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nặng nề.
Ngụy Vô Tiện run rẫy bắt mình phải tỉnh táo nhưng không được, máu cứ ồ ạt chảy. Bây giờ phải làm sao đây.
Cậu không muốn chết ở nơi này!
Nhưng cứ mỗi phút giây máu chảy là sinh mạng của cậu lại trôi xa dần.
Không được.
Không thể được!
Cậu không muốn!
Ý thức bắt đầu mơ hồ, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể làm theo bản năng, gắng gượng bò về phía trước, do bẫy kẹp đã được cắm ở đây rất lâu, vì vậy kéo nó ra cũng không mất sức gì nhiều, nhưng đối với tình trạng của Ngụy Vô Tiện hiện tại, việc này quá mức đau đớn. Tiếng leng keng lạnh lẽo vang lên, lạnh đến thấu xương, trước mắt một mảnh mù mờ.
/A lấy được rồi./
Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, cuối cùng cậu cũng bò tới cái cây đó, cố gắng vươn đôi tay trầy xước của mình đem mấy viên kẹo kia nhặt lại.
Ngụy Vô Tiện ngồi dựa vào thân cây, chưa bao giờ cậu cảm thấy điều khiển cơ thể của mình lại khó khăn đến như vậy, vệt máu kia kéo dài một đường đỏ thẫm đến rợn người, thoáng chốc lại khiến cậu nhớ lại mấy cậu chuyện máu me trên TV, cậu ngồi đó bỗng chốc bao kỉ niệm Hallowen năm trước lại ùa về.
Năm sau không thể cùng Lam Vong Cơ đón Hallowen được nữa rồi.
Lam Vong Cơ.....
Vong Cơ.
Thật ra trước đây khi gia đình của Giang Trừng đón cậu về nuôi, Ngụy Vô Tiện cũng đã từng ngồi sau một con hẻm nhỏ nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa vui vẻ như vậy.
Đó là trước khi cậu không có khái niệm về gia đình, hai từ đó đối với cậu rất xa hoa.
Đến khi Giang Trừng đã trở thành bạn của cậu, ngoài ra cậu cũng không có một người bạn nào khác, thế giới trước mắt cứ như một màu đơn sắc.
Nhưng khi thấy Lam Vong Cơ, ngay từ cái nhìn đầu tiên Ngụy Vô Tiện thấy cậu ấy có vài nét rất giống mình.
Rồi sao nữa?
Thật ra những chuyện sau đó, Ngụy Vô Tiện không nhớ rõ nữa ý thức cậu đã là một mớ hỗn độn, đầu óc nặng trịch, mọi thứ mơ hồ.
Nước mắt không tự chủ mà chảy dài, trược qua đôi môi khô khốc của cậu, mặn chát!
Máu không ngừng trào ra.
Ngay cả khi nếu cậu có chết đi, Lam Vong Cơ sẽ nhớ đến mình chứ?
Chỉ cần cậu ấy còn nhớ......thì đó.... sẽ là nhà của cậu.
Ngụy Vô Tiện mĩm cười.
Xung quanh là bóng đêm dày đặc, lạnh lẽo tới mức cô độc cùng lời thì thầm của gió vang vọng khắp khu rừng.
2
Kể tức lúc Lam Hi Thần bế em trai về nhà, Lam Vong Cơ vẫn còn đang ngủ, cậu ngủ rất thoải mái trên tay là một tờ giấy nho nhỏ. Lam hi Thần hết sức buồn phiền, anh không biết khi em trai tỉnh dậy phải nói với nó như thế nào về cậu bé kia.
Ngụy Vô Tiện phải không nhỉ?
Lam Vong Cơ coi cậu bé đó là bạn sao?
Lam Hi Thần thở dài, anh nhìn em trai đang ngủ trên giường, trong lòng ngày một chìm xuống.
Nên nói như thế nào đây.
Sáng ngày hôm sau Lam Vong Cơ tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là trần nhà màu trắng, có người đã đem cậu về đây sao?
Lam Vong Cơ cảm thấy kì lạ, từ trước tới giờ cậu là người sống rất có nguyên tắc, không thể ngủ say tới mức có người bế về phòng mà cậu không nhớ được, trừ khi là đã có chuyện gì đó....
Nghĩ đến đây Lam vong Cơ nhanh chóng bật dậy, vệ sinh sạch sẽ lúc này mới rời phòng. Cậu muốn hỏi anh trai tối qua đã có chuyện gì xảy ra.
Lam Hi Thần ngồi trên ghế shalon, bộ dáng suy nghĩ cực kì nghiêm túc, thỉnh thoảng hay ngước nhìn lên cầu thang tự hỏi khi nào Lam Vong Cơ sẽ xuống, quả nhiên vừa suy nhĩ xong đã thấy ó chạy xuống rồi.
"Anh trai"
"À Lam Trạm, có chuyện gì thế"
"Tối qua đã có chuyện gì xảy ra vậy" Lam Vong Cơ ngồi xuống ghế đối diện, rất thẳng thắng vào luôn vấn đề chính.
"À thì, hôm qua" Lam hi Thần hít sâu một hơi, sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, anh nghĩ Lam Vong Cơ có quyền biết về chuyện này.
"Lam Trạm tối qua em đi lạc, gia đình rất lo lắng nên đi tìm kiếm, sau đó anh tìm thấy em bên cạnh...... ừm một cậu bé tên Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ nhíu mày:"Đi lạc"
"Ừ"
"Ngụy Vô Tiện"
".....Ừ"
"Ngụy Vô Tiện là ai?'' Lam Vong Cơ lại nhíu mày hỏi.
Lam Hi Thần bất ngờ, anh thật sự không thể tin được, không có khả năng Lam Vong Cơ sẽ quên cậu bé này, chẳng phải hai đứ nó là bạn sao? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc bình thường của đứa em, Lam Hi Thần biết nó không nói đùa, ngược lại còn rất thẳng thắn.
"Em..... không nhớ gì sao?"Lam Hi Thần cẩn thận hỏi.
Lam Vong Cơ đăm chiêu suy nghĩ, cậu muốn bộ não mình hoạt động tối đa để nhớ về chuyện tối hôm qua, hình như là... có chuyện cậu ngất thật nhưng bên cạnh....làm gì có ai?
"Em đúng là bị ngất" Lam Vong Cơ cẩn thận nói "Nhưng lúc đó chỉ có một mình em"
Nét lo lắng hiện lên trong mắt Lam Hi Thần nhưng nhanh chóng biến mất, anh bình tĩnh cười nói:" À, nếu em đã nhớ lại thì không sao rồi, chắc là anh nhầm thôi" Nếu Lam Vong Cơ đã quên vậy thì anh sẽ không nói, lỡ thắng bè biết sự thật chắc chắn nó sẽ đau đớn hơn nhiều.
"Anh không giấu em chuyện gì chứ?"
"Không có, do em suy nghĩ nhiều thôi"
Lam Hi Thần không nói, cậu cũng không muốn hỏi, mọi chuyện cứ như vậy chôn vùi trong quá khứ.
Năm nay Lam Vong Cơ 25 tuổi.
Càng lớn Lam Vong Cơ càng ngày càng đẹp, anh rất ít nói, đôi mắt lưu ly trong suốt không tì vết, da trắng như ngọc, đường cong êm ái hữu lực, vẻ mặt lại nghiêm túc khiến người khác mơ hồ cảm thấy kính phục, hơn nữa lại là một người cực kì ưu tú, vì vậy anh là đối tượng săn đón của rất nhiều cô gái và cả những chàng trai nữa.
Tuy vậy nhưng Lam Vong Cơ không có hứng thú với phụ nữa, thế nên đã có rất nhiều suy đoán rằng anh thích nam nhân. Thế là các đồng nam cứ cố gắng tiếp cận anh, nhưng đáp lại họ là một ánh mắt lạnh lùng, lạnh đến mức thấu xương.
Lam Vong Cơ không còn chơi Halloween nữa, dù sao anh cũng đã lớn rồi, Lam Khải Nhân thỉnh thoảng cũng nhắc anh về việc nên có một người bạn gái để quan tâm chăm sóc sau này, mỗi lần như vậy anh sẽ ậm ừ cho qua rồi không đề cập đến nữa.
Một phần nữa là Lam Vong Cơ không thích Halloween.
Bắt đầu từ sau chuyện anh đi lạc từ 14 năm trước, kể từ lúc đó lam Vong Cơ luôn cảm thấy cứ đến ngày này, bản thân đã quên đi một chuyện nào đó rất quan trọng.
Hoặc một ai đó.
Nhưng là ai, Lam vong Cơ cảm thấy rất mịt mờ. Anh nhớ rất rỏ năm mình được 16 tuổi, khi anh mơ thấy mộng xuân, đối tượng lại là một nam nhân, trong mộng người đó cứ gọi tên anh không ngừng, giọng nói mơ hồ như từ một miền xa thẳm nào đó, cực kì dụ hoặc, nhưng đến khi anh muốn chạm vào người đó, muốn ôm vào lòng.... thì tất cả còn lại chỉ là những viên kẹo đẫm máu.
Lam Vong Cơ tỉnh dậy, ngay cả khuôn mặt người đó như thế nào anh cũng không biết, làm sao có thể........ Có khi nào anh bị mắc chứng stress nặng rồi không?
.......
Lam Vong Cơ bước đến khu rừng ở cuối đồi, đã được 3 năm rồi kể từ ngày người dân địa phương tháo hết bẫy săn thú trong đó, hàng rào thép cũng hạ xuống, giờ đây nơi này là địa điểm lui tới của rất nhiều người.
Đối Với Lam Vong Cơ mà nói thì đây là lần đầu tiên anh bước vào khu rừng này kể từ ngày nó được thanh lọc lại, có lẽ do lời nói của Lam Khải Nhân về bạn gái của anh, Lam Vong Cơ biết Lam Khải nhân rất lo lắng cho mình nhưng bản thân anh lại không muốn điều đó.
Nói ngắn gọn anh muốn trốn tránh.
Còn vì sao thì Lam Vong Cơ không giải thích được.
Anh cứ đi mãi đi mãi cho đến khi dừng trước một gốc cây, dưới nó là một cái bẫy kẹp đã bị hư, có lẽ do thấy nó không gây hại được gì nên người ta vứt nó ở đó.
Bỗng chốc tim Lam Vong Cơ đập rất nhanh, rất mạnh.
Anh trai nói 12 năm trước anh đã đi lạc, nhưng mà lạc ở đâu? Những ngày sau đó anh có nghe mọi người nói thoang thoáng tìm thấy anh trong khu rừng này, vậy lúc đó anh đã làm gì? tại sao lại đi vào đây? Còn nữa, khi đó anh trai có nói là tìm thấy anh bên cạnh một cậu bé,..... tên là.......
Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào đầu óc Lam Vong Cơ, mọi chuyện như đã từng quên lại một lần nữa quay về.
Trong khoảng kí ức ngắn ngủi ấy, đã từng có một người gọi anh là tiểu cũ kĩ, có một người đã kéo anh ra khỏi cái màu sắc nhàm chán của chính bản thâm mình, có một người đã cho anh biết cảm giác tim đập rộn ràng chờ đợi là như thế nào.
Nhưng cuối cùng người đó lại biến mất trong thế giới của anh.
Lam Vong Cơ cảm thấy một dòng nước ấm áp chảy trên khóe mắt của mình.
Đồ ngốc, sao cậu dám......
Thì ra từ trước đến giờ cậu luôn ở đây sao?
Ngụy Vô Tiện.
"A đó là vậy?"
"Tớ không biết, đừng tới gần người đó"
"Hình như ngày nào tớ cũng thấy ông lão đó lên đây cả, dường như mỗi buổi chiều lại tới gốc cây trên dồi kia ngồi, thậm chí còn lầm bầm nói cái gì đó, thật quái đản"
"Suỵt nhỏ thôi, đừng nói to như thế chứ"
"Mà thôi kệ ông ta đi, tụi mình đi chơi đi, tối nay là Hallowen đó".
Ông lão kia ngồi dựa vào một thân cây, khuôn mặt nhìn rất hạnh phúc, giống như đang ngồi cạnh người mình yêu, thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu rồi im lặng, như đợi ai đó nói lại với mình.
Đã từ rất lâu rất lâu rồi.
Trên khuôn mặt ấy lại nở một nụ cười hạnh phúc, ngón tay gầy guộc vuốt nhẹ viên kẹo trong tay mình, sau đó ông lão kia ngã người dựa vào thân cây, từ từ nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc này cậu có biết là tôi đã chờ rất lâu rồi không?
Chờ đến khi không còn vướng bận điều gì tôi sẽ tìm được cậu.
Trên tay ông lão nắm chặc một mảnh giấy đã cũ, giấy ố vàng hết nhưng vẫn mù mờ nhìn ra được hàng chữ ghi trên đó.
I" found you."
Tôi tìm thấy cậu rồi.
============Hoàn============
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.