Đã một tháng rồi.
Aoko ngơ ngác nhìn bóng cây u ám ngoài cửa sổ, lát sau lại vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Nàng còn nhớ rõ ánh sáng chói mắt ngày đó, chỉ một khoảnh khắc toàn bộ cảnhtượng xung quanh đã thay đổi, nàng trở lại đền thần nhà Kagome năm trămnăm sau. Đền thần bằng gỗ đỏ sừng sững trước mắt, nàng ngơ ngác nhìn nó, buồn bã vô cùng.
Kagome chạy từ trong nhà ra, nắm lấy tay nàngbối rối đến nỗi nói năng lộn xộn : “Tiền bối, giếng ăn xương biến mấtrồi, không phải, là không thể đi tới thế giới kia nữa. Tiền bối, sau khi Inuyasha đưa em về đây liền biến mất, hắn đi đâu rồi, chúng ta cóphải…không bao giờ…gặp lại bọn họ nữa không…”
Aoko áp chế khổ sở trong đáy lòng, mờ mịt mở miệng : “Tôi không biết…”
Cả người Kagome như bị rút hết sức lực, ngồi sụp xuống đất, ánh mắt trống trơn, nước mắt không tự chủ tràn ra.
Aoko cũng muốn khóc, nhưng nàng không dám, nàng sợ một khi khóc sẽ không thể dừng được. Nàng vẫn nghĩ rằng nếu có thể cứu linh hồn tỷ tỷ từ trongngọc tứ hồn ra ngoài, tất cả mọi việc sẽ tốt lên. Nàng và Sesshomarucũng có thể im lặng vượt qua khoảng thời gian cuối cùng này.
Nhưng có ai biết được, bánh xe vận mệnh vĩnh viễn không quay theo ý người muốn.
Sau khi ngọc tứ hồn biến mất, nàng và Kagome bị cưỡng ép trở về thời đạicủa mình. Lúc ấy sở dĩ hai người có thể xuyên qua thời không là nhờ năng lực của ngọc tứ hồn, bây giờ tất cả đã tan thành mây khói, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-inuyasha-vinh-hang-khong-ton-tai/79061/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.