Aoko đứng cạnh vách núi, mờ mịt quay đầu lại nhìn hắn : “Ác Cốt, là đườngchết…” Chân lại lùi về đằng sau một bước, nửa người dường như đang treotrên vách núi.
Từng luồng gió núi ào ạt thổi tới tóc và váy nàng, đơn bạc tới mức có thể lập tức bay lên trời. Rõ ràng cả người đều làbụi, ngay cả trên mặt cũng có tro bụi, vì sao vẫn xinh đẹp như vậy. Sắpchết đi, vẫn là thời khắc xinh đẹp nhất.
Ác Cốt dừng lại, trấn định gật đầu, vươn tay về phía nàng : “Đúng vậy, cho nên trở về đi, nơi này của ta rất an toàn.”
Có thể là do ngấm thuốc mê đã lâu, cũng có thể là do tinh thần bị vâytrong trạng thái khẩn trương, lúc này lại bị đẩy tới cạnh vách núi đen,thần trí Aoko hình như có chút mờ mịt.
Nàng lắc lắc đầu trừng mắt nhìn đám người xung quanh, bỗng nhiên lạnh lùng cười : “Quay về nơi đócủa huynh làm gì, để huynh dùng ta uy hiếp Sesshomaru sao ! Không có khả năng, ta nói cho huynh biết không có khả năng !” Lúc nói đến người kia, đáy mắt nàng hiện lên ôn nhu nồng đậm “Tuy Sesshomaru mặt ngoài lạnhnhư băng, nhưng kỳ thật hắn là một người tốt, cho tới bây giờ hắn vẫnluôn nghĩ cho ta, nếu các ngươi lấy ta uy hiếp hắn, hắn thật sự có thểngay cả mạng cũng không cần mà tới cứu ta. Ta không thể để hắn xảy rachuyện…”
“Aoko, trở về đi. Ta cam đoan với muội, ta sẽ không bắt muội đến uy hiếp hắn, ta khinh thường làm vậy.”
Aoko khẽ mỉm cười gật đầu : “Ừ, ta biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-inuyasha-vinh-hang-khong-ton-tai/79046/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.