Đúng vậy cái chết giống như một giấc ngủ, thậm chí còn nhanh hơn. Cả đến khi ta tỉnh lại, không cảm thấy được thời gian. Cổ họng ta khô khốc. Ta tỉnh dậy đã là buổi đêm rồi. Ta tỉnh dậy khiến kẻ đang ngủ bên cạnh giường ta cũng tỉnh giấc, hắn ôm chầm lấy ta rồi nói:
- Cuối cùng thì em cũng tỉnh lại rồi.
- Anh khiến em khó thở.
Hắn mới buông ta ra. Tên này trên khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn giờ đây có chút hốc hác, mắt thì thâm đen một quầng sưng húp và cằm thì lún phún mọc đầy râu. Lúc bấy giờ ta mới để ý Thomas có một bộ râu quai nón ôm trọn lấy khuôn hàm vuông vức nam tính. Trông có vẻ phong sương và quyến rũ thêm nhiều phần. Ta nói ta khát, chứ thực ra có lẽ ta cũng thấy khát vì vẻ ngoài quá mức dọa người đối với một trái tim bé nhỏ chỉ vừa mới tỉnh lại của ta. Hắn cười cười, xoa tai xoa đầu rồi hóa phép ra một cốc nước đưa cho ta.
Ta một hơi uống hết cốc nước mới nghe được hắn nói:
- Em bình phục nhanh hơn so với dự đoán của bà Pomfrey, bà ấy lúc thấy anh bế em vào đã nói phải chuyển ngay em tới bệnh viện Thánh Mungo, nhưng lão Dumbledore cho rằng cuộc tấn công của ba con quỷ được truyền ra ngoài lúc này là quá nguy hiểm đối với Hogwarts. Nên cụ đã giữ kín chuyện này với học sinh trong trường nữa. Nhưng em đã hồi phục rất tốt, bà Pomfrey còn nói là đội ơn Merlin đã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hp-dai-xa-vuong-khong-an-tho/2122450/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.