Cô thổ lộ với Voldemort thì cũng đã thổ lộ rồi. Còn gì khó khăn khiến cô cảm thấy khoảng cách tuổi tác này quá lớn nữa chứ? Đúng là phụ nữ, tự dưng ngươi lại đau đầu khi nhận ra độ tuổi thật của mình. Ngày trước cô cứ nghĩ bản thân vẫn còn là một cô gái trong trắng, cả khi yêu Sirius cô cũng không có cảm thấy dấu hiệu tuổi tác này.
Lúc buông Voldemort ra, cô đã có chút không nỡ. Sự tái tê của hai cơ thể khiến cô cảm thấy rạo rực. Cô kéo hắn trở về chỗ mọi người. Cô đã ước sao thời gian cứ trôi mãi, thật chậm thôi, để cô ở lại bên hắn khoảnh khắc này. Chỉ một giây lát thôi cũng đáng giá trăm năm qua cô sống.
Lucifer ném trả Voldemort chiếc nhẫn, nói với hắn một câu đầy ẩn ý: "Định mệnh nói với ngươi nhiều điều bổ ích hơn ngươi tưởng đấy, nó là một chàng trai nóng tính nhưng lại dễ xoa dịu."
Trong sự đoàn tụ chẳng lâu, Raphael bỗng rắc mình một cái. Cơ thể cô trở nên vặn vẹo, cánh tay cũng kéo rắc một tiếng bẻ làm đôi, rơi long thõng xuống. Rồi cô rú người lên, rùng mình đem cơ thể hoàn hảo lại như cũ. Một ánh sáng chói lòa bao lấy cơ thể cô. Nó hiện ra trên mình cô một bộ giáp nữ chiến binh. Đôi cánh sau lưng cũng bật tung ra. Tóc cô dài hơn, chuyển sang màu vàng chói mắt. Cô đứng đó, cầm trên tay một cột sấm sét.
- Lucifer, đã lâu không gặp. Raphael lên tiếng.
- Raphael, đáng lẽ ra ta đã phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hp-dai-xa-vuong-khong-an-tho/2122440/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.