Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— bị nhiều người như vậy cùng lúc nhớ nhung đến, thật đúng là vinh hạnh cho hắn a…
************************************
Haruhisa xem xét lưỡi dao ở trên tay phải của mình, cắn răng quyết tâm một cái, nhắm mắt lại, để lưỡi dao ở trên… cắt xuống…
“Ngao!!!”
Một tiếng rên rĩ than khóc nhất thời vang vọng trong phòng khách.
Haruhisa cuống quít ném dao trong tay đi, ôm đầu ngón tay của chính mình, đau quá a đau quá…?
Ể? Không đúng, tiếng kêu như quỷ ám vừa rồi không phải của cô.
Haruhisa một bên nghi hoặc, một bên thử mở một con mắt ——
Chỉ thấy Kankuro ở trước mặt cô nhảy tưng tửng loạn xạ, tay trái ôm tay phải, bên tay phải thì đang ôm một ổ bánh mì. Chính là đang vô cùng u oán nhìn cô, nói:
“Haruhisa… Chỉ có một ổ bánh mì thôi mà, không cần phải độc ác như vậy chứ…”
Haruhisa sửng sốt một chút, nhìn ở trên bàn thấy thiếu mất một ổ bánh mì, lại nhìn lưỡi dao rơi ở trên mặt đất dính vết máu hơi lờ mờ. Thật sự hết chỗ nói rồi..
Cô có thể nói cái gì bây giờ? “Anh trai à, anh lao tới cũng thật đúng lúc ghê ha”? Hay là “Anh trai hỡi, quả nhiên chỉ vì đồ ăn mà dũng khí gia tăng a”?!
“Tớ không phải cố ý… Cậu đều lấy hết đi…”
Haruhisa gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cầm số bánh mì còn lại đưa cho Kankuro.
Kankuro nhe răng cười với cô một chút, vui mừng lắc lư như điên, ngồi ở trước ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hokage-lao-ban-nuong-thuong-nguu-luoi/1862851/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.