Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— cô chính là quản gia vạn năng. Số tiền nho nhỏ thiếu hụt? Hừ ~ vậy thì tính sao kia chứ!

************************************

Sau hoạt động ăn thử, ‘quán Hatano thôn quê’ chính thức bắt đầu buôn bán. Mặc dù không thể so với mấy ngày trước náo nhiệt, nhưng trong dự đoán của Haruhisa đã tốt lên rất nhiều.

Haruhisa thỏa mãn, nhìn thật lâu vào cái hộp đựng tiền, nội tâm vui vẻ vô cùng. Ngay cả khi bị phỏng trên đầu ngón tay cũng không nhịn lâu đến như vậy.

Rất nhanh, việc tài chính làm cho người ta phải phiền não, đã có thể giải quyết rồi!

“Haruhisa.” Temari vén rèm lên, đi đến. “Còn đang bận sao?”

“Hôm nay đã kết thúc.” Haruhisa hướng về phía Temari cười cười, đem một mâm thức ăn đã chuẩn bị từ trước đưa cho Temari. “Nhất định Kankuro lại ồn ào than vãn ‘chết đói’.”

Temari nửa trách cứ nửa đau lòng nói: “Đã nói, kỳ thực em không cần phải như vậy…” Mắt thâm quầng nhanh đến nỗi cùng Gaara giống như nhau.

Nửa câu sau Temari nói ở trong lòng, bởi vì cô dùng dư quang nhìn cái đầu màu đỏ nào đó cũng tiến vào phòng bếp.

Temari lập tức bưng bữa tối đi ra ngoài, trong phòng bếp liền chỉ còn lại Haruhisa cùng Gaara.

Haruhisa cho rằng Gaara tới tìm đũa hoặc cái đĩa hay cái muỗng, vì thế liền luôn luôn vội lấy những thứ ở trong tay.

Nhưng Gaara đứng ở nơi đó nửa ngày cũng không đi, cũng không nói chuyện.

Haruhisa dùng cánh tay chà chà bọt biển bắn lên có hơi ngứa mắt, quay đầu hỏi hắn:

“Sao lại không đi ăn cơm?”

Ánh mắt Gaara dường như dừng lại ở trên tóc mái Haruhisa một chút. Sau đó, hắn tiến lên hai bước, đầu tiên là dùng đầu ngón tay xoa xoa tóc mái Haruhisa, rồi sau đó nữa lại cẩn thận giúp cô đem tóc mái vén ra sau tai:

“Bọt biển dính vào trên tóc.”

Nói xong, Gaara xoay người đi ra ngoài.

Haruhisa một mình đứng ở trong bếp sửng sốt thật lâu, sau đó lại lén lút bật cười.

************************************

Kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày rất quan trọng, đáng tiếc Haruhisa không phải là người cuồng công việc.

Vì thế, cô nghiêm cẩn chấp hành công tác năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày theo quy định quốc tế.

Buổi chiều, vừa lúc ánh mặt trời ấm áp.

Haruhisa cầm bản chép tay lên nhìn vô số lần, phân tích bước tiếp theo nên đưa loại món ngọt nào ra.

Gió nhẹ nhàng khoan khái từ cửa sổ bay vào, thổi rối loạn tóc cô.

Haruhisa thoáng tùy ý vuốt tóc mái có hơi dài, cau mũi một chút.

Hay là, sẵn thừa dịp hôm nay được nghỉ ngơi, cô nên đi cắt tóc?

Tâm động không bằng hành động. Haruhisa buông quyển vở trong xuống, đứng dậy sửa sang quần áo lại một chút, đi ra cửa.

Thời gian nóng bức đã qua đi, người đi trên đường cũng dần dần nhiều lên, chỗ tụm năm, tụm ba một chỗ với nhau, nói chuyện thú vị xảy ra gần đây. Haruhisa vừa đi trên đường vừa nghe, khóe miệng không tự chủ được liền cong lên —— chuyện nhà chuyện cửa gì đó đều đứng đầu danh sách!

Làng Cát rất nhỏ, cửa hàng cũng tập trung nhiều ở một chỗ.

Haruhisa nhớ được cửa hiệu làm tóc nho nhỏ kia cách ngay tại cửa hàng của ông nội không xa lắm. Ừm, có thể nói cách cửa hàng của Inoue Hiroki không xa lắm.

Khi trải qua cửa tiệm mà cô cho thuê, Haruhisa há to miệng ra.

Có lần cửa tiệm vắng ngắt không một bóng người, giờ lại đang đầy ấp người.

Haruhisa đứng ở trước cửa tiệm không có treo bảng hiệu này. Nhìn bên trong cửa hàng, thấy một đống cô gái trẻ tuổi vây quanh Inoue Hiroki. Hóa đá.

Thứ lỗi cho mắt của cô vụng về không nhìn ra được cái người Inoue đàng hoàng này lại đào hoa đến như thế này?!

Ở cửa nghỉ chân nửa ngày, Haruhisa rốt cục kiềm chế không được tính bát quái bẩm sinh của mình cùng với trong lòng đầy hiếu kỳ, chuẩn bị vào xem một chút.

“Chào mừng quý khách ~ “

Một chân Haruhisa vừa bước vào cửa hàng, bên tai liền truyền đến một âm thanh trong trẻo dễ nghe. Cô tập trung nhìn vào, nhịn không được bật cười.

Treo ngay cửa là cái lồng chim màu vàng, một chú chim toàn thân màu đen đang ở đối diện nhìn cô bằng đôi mắt nhỏ như hạt đậu, hướng ở phía cô vỗ nhẹ nhẹ chụp cánh.

Haruhisa suy nghĩ một chút, lại thử thăm dò một chút, xoay người, chân hướng ra ngoài một bước ——

“Hẹn gặp lại quý khách!”

Quả nhiên, chú chim nhỏ trong lồng lại kêu lên một tiếng. Mặc dù phát âm hơi có chút kỳ quái nhưng lại đủ để cho người ta nghe hiểu.

Thật là một chú chim sáo thông minh lanh lợi!

Haruhisa từ trong túi lấy ra một hạt dưa, lột vỏ ra, đưa đến trước miệng chú chim sáo. Chú chim nhỏ không nghi ngờ cô, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ăn hạt dưa, sau đó lại vỗ cánh phạch phạch với cô, hình như đang tỏ vẻ ăn rất ngon!

Haruhisa cười hì hì ở cửa trêu chọc nó một hồi, lúc này mới lại một lần nữa đi vào trong.

Ừm… Chỗ đặc biệt lắm sao!? Đại khái cô có thể hiểu vì sao.

Đáng tiếc cửa hàng này, còn xa xa không chỉ này đó.

Làm cho Haruhisa phải đứng yên một chỗ trong cửa hàng là khi nhìn thấy được trên bàn, trên tường có những món đồ muôn màu rực rỡ. Có thế này cô mới chợt hiểu ra, vì sao ở cửa chỉ có mỗi chú chim “phun” ra được tám chữ. Chuyện đó không là gì hết, cửa hàng này rõ ràng chính là thiên đường của mọi cô gái…

Lần lượt các quầy thấp bé tận cùng bên trong cửa hàng, trưng bày ngay ngắn các loại thợ búp bê đầy khéo léo tinh xảo. Có diều hâu uy vũ màu nâu, chú thỏ lông dài mắt đỏ đáng yêu, con khỉ đuôi đỏ nhạy bén tinh ranh. Mỗi một con đều trông rất là sống động, làm cho người yêu thích không muốn buông tay. Này không, một cô bé nào đó đã “thổi” đầy nghi ngờ vào trong bụng đối với người con trai nào đó, nhưng hai mắt lại vẫn như cũ dính sát vào gian hàng thấp này.

Haruhisa cầm lên một con thỏ có đôi mắt màu đỏ. Lông trắng như tuyết nhẵn nhụi mềm mại, cảm xúc tốt vô cùng. Hai cái lỗ tai dài mềm hơi cúp xuống ở hai bên, làm cho con thỏ này càng thêm đáng yêu. Nhất là hai tròng mắt tức giận kia, không biết dùng cái gì để điêu khắc thành, thế nhưng lại làm cho ánh mắt lại trong suốt óng ánh, ràn đầy lung linh.

Trên tường phía bắc, được chủ tiệm kĩ lưỡng treo một lớp vải nhung lên. Từ trên xuống dưới treo những chiếc kẹp tóc tinh xảo đủ mọi loại kiểu dáng, vòng tay, dây chuyền cùng khuyên tai. Haruhisa chen lấn đến nửa ngày, lúc này mới “chui” đến được chỗ những món đồ này.

Cô giương mắt vừa nhìn, không khỏi sợ ngây người.

Được tạo hình khéo léo nhẵn nhụi như thế này, người làm ra những món đồ này chắc chắn chính là chuyên gia tiêu chuẩn!

So với nghệ thuật làm búp bê, nguyên vật liệu ở nơi này càng thêm vô cùng phong phú.

Nhìn món đồ trang sức hình con bươm bướm, được dùng những sợi tơ đầy màu sắc quấn thành kia, dây kéo cánh bướm mỏng hơi rung động, tựa như giây tiếp theo sẽ thật sự bay đi.

Bên kia còn treo một vòng cổ được làm từ những vỏ sò có kích thước khác nhau. Tuy không thua kém gì người thợ khác, nhưng điểm gây ấn tượng chính là phong cách cổ xưa tự nhiên, có khác ở một tình tiết thú vị.

Haruhisa đang thưởng thức. Bên cạnh, một cô gái có dáng người cao đã thuận tay lấy cái vòng cổ vỏ sò này xuống, đem nó đi tính tiền.

So sánh tương đối ở phía dưới, dựa vào một bên phía nam, sẽ không có nhiều người như vậy.

Haruhisa luồn lách trong đám người đi ra ngoài, bước đi thong thả về phía nam ở đối diện.

Ở đây có một cái bàn lớn, trên mặt bàn bày đủ loại công cụ có hình thù kỳ quái. Chợt nhìn lại, Haruhisa nhìn không ra những món đồ dùng để làm gì.

Cô mím môi một cái, thuận tay cầm một món đồ giống cây kéo gì gì đó. Hiển nhiên, món đồ này được làm từ kim loại, ngay trước đầu kéo không bén nhọn như đồ thật, trái lại nó cong thành một đường con hơi quái dị. Haruhisa nắm chặt tay cầm đó, cái đường cong liền thu nhỏ lại một chút. Lặp lại thử vài lần, Haruhisa bật cười.

Vật nhỏ ở ngay trước mắt này, rõ ràng giống như cây kẹp dùng để kẹp quả óc chó trong kiếp trước của cô, công dụng hơi bị giống nhau à nha.

Chẳng qua, cái này không dùng để kẹp quả óc chó, mà là dùng để gắp một loại hương liệu đặc biệt của Làng Cát. Loại hường liệu có mùi nồng đậm, nhưng vỏ ngoài lại cô cùng cứng, Haruhisa luôn buồn rầu không thôi.

Như thế rất tốt! Cô thử đi thử lại công cụ nhỏ ở trong tay, quyết định sẽ mua nó.

Kế tiếp, Haruhisa lại đông chuyển tây vòng vo hơn nửa ngày. Đợi đến lượt cô tính tiền, khách trong tiệm đã ít đi nhiều.

“Ông chủ.” Cô nhìn Inoue Hiroki luôn cuối đầu tính sổ. “Thu tiền!”

“A, được, ngay lập tức.” Inoue Hiroki vội vàng ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính trên mũi. “Hatano tiểu thư?”

Haruhisa đem trong tay gì gì đó đặt ở trên quầy: “Inoue-San. Không nghĩ tới trong tiệm lại làm ăn buôn bán tốt như vậy, cậu thật sự là người làm ăn lợi hại vô cùng.”

“Người thành thật” ngượng ngùng nở nụ cười một chút: “Đâu phải, chẳng qua chỉ có chút tay nghề nhỏ, lăn lộn kiếm cơm thôi.”

Haruhisa nghe vậy, lại lắp bắp kinh hãi: “Này đó ở trong tiệm, đều là tự tay cậu làm?”

Nếu như là thật… Haruhisa lại nhìn những thứ gì đó rực rỡ muôn màu sắc ở xung quanh. Vậy thì hắn quả thật chính là một thiên tài!

Inoue Hiroki lại đẩy đẩy mắt kính: “A, những năm trước đây vào Nam ra Bắc, gom góp tích lũy được không ít tài liệu tốt. Có thời gian rãnh, sẽ liền kinh doanh buôn bán một số thứ lặt vặt. Cũng may mắn được mọi người quan tâm đến.”

Cái này gọi là “Coi như cổ động” a… Haruhisa nhớ tới trong tiệm vừa mới rầm rộ, cái trán toát ra hai vạch đen. Cô đang muốn muốn khách sáo nói thêm hai câu nữa, đột nhiên lại bị một món đồ màu đỏ hấp dẫn ánh mắt.

Trong góc quầy, được để một cái kẹp tóc. Hình thức không phức tạp, phần thân kẹp có màu đen, đường cong đơn giản mà trôi chảy, ở trên đỉnh đầu có những viên đá màu ruby lớn nhỏ hình bầu dục, xung quanh một vòng được gắn những hạt châu nhỏ màu trắng sữa. Chất lượng của ruby rất tốt, sạch sẽ trong suốt, những hạt châu xung quanh tuy nhỏ, nhưng từng viên vô cùng bóng mịn, được bọc một tầng ánh sáng màu ngọc trai. Dưới ánh mặt trời, ánh sáng của viên ruby kia càng thêm chói mắt, nhưng bây giờ bởi vì ở xung có những hạt châu nhỏ đã làm dịu lại ánh sáng rực rỡ ấy. Giống như một đoàn lửa sáng rọi vô cùng đẹp mắt, chỉ ngưng tụ lại một màu đỏ làm động lòng người.

“Inoue-San…” Haruhisa chỉ vào cái kẹp tóc kia. “Cái này bao nhiêu tiền?”

Cô quả thật đối với cái kẹp này “nhất kiến chung tình”.

“Ách…” Inoue Hiroki lại lộ vẻ do dự. “Hatano tiểu thư, cái kẹp tóc này đã có người đặt trước.”

“… Như vậy à.” Trong âm thanh của Haruhisa không che giấu được thất vọng, cô mãi luôn nhìn nhìn cái kẹp tóc kia, có chút rầu rĩ nói. “Quên đi.”

Cô tuy thích cái kẹp tóc kia nhưng cũng không bắt buộc. Vừa rồi rồi ở trong tiệm nhìn cả buổi, cô đã sớm phát hiện, từng đồ vật này nọ đều chỉ có một mà thôi. Bán đi, cũng sẽ không có người thứ hai sở hữu món đồ giống nhau như đúc.

Chậc… Chỉ có thể đổ thừa trong lúc đó, giữa “các cô” không có duyên phận a.

Kết thúc ghi chép tính tiền, Haruhisa vừa mới đi hai bước, lại lui trở về: “Inoue-San, làm sao mà cửa tiệm này còn chưa có treo bảng hiệu?”

“Người thành thật” rõ ràng lại ngượng ngùng: “A… Tôi, tôi còn chưa nghĩ ra…”

“À…” Haruhisa nghĩ nghĩ. “Ha ha ~ tớ cảm thấy gọi ‘Nhà vạn năng của Inoue’ rất hay. Cậu nhìn xem, trong tiệm của cậu có những vật ly kỳ cổ quái này nọ, gọi là ‘Nhà vạn năng’ lại rất thích hợp ấy chứ.”

Ánh mắt cũa Inoue Hiroki cũng sáng lên: “A! Tên rất hay! Ngày mai tôi.. A, không không, hiện tại phải đi làm bảng hiệu!”

Haruhisa cười hề hề gật đầu, chậc ~ cô thật sự thông minh! Tên cửa tiệm tốt như vậy lại được cô nghĩ đến!

************************************

Sau khi hai ngày nghỉ kết thúc, Haruhisa lại tập trung tinh thần bắt đầu kinh doanh quán ăn thôn quê của mình. Về việc cắt tóc, cô đã quên, ném văng ra đến tận sau đầu.

Buôn bán bên ngoài dần dần đi lên theo quỹ đạo, mỗi ngày làm đồ tốt trên cơ bản không có có gì còn thừa lại. Thậm chí Haruhisa còn lấy món mì ở ‘quán mì vui vẻ’ đổi mới nó lại, thường thường đẩy dời đi mấy món ngọt lạnh băng tươi mới. Gần đây, thời tiết ở Làng Cát vẫn nóng như trước, mọi người đều thích ăn món gì đó mát mát ngon miệng, hầu như mỗi ngày trở về đều mua một ít. Thỉnh thoảng chờ đợi không mua được, còn trách Haruhisa hôm nay làm quá ít, cũng dặn cô ngày mai phải làm nhiều một chút.

Một trận xuống dưới, danh hiệu của quán ngày càng vang dội. Khách hàng càng ngày càng nhiều, hiển nhiên, việc kiếm tiền cũng càng ngày càng nhiều.

Hôm nay, ăn xong cơm chiều. Haruhisa một người ngồi ở trong phòng khách, một bên ở trên giấy viết chữ vẽ tranh, một bên trong miệng lẩm bẩm. Một bộ dạng khẩn trương hề hề.

Thật lâu sau, cô từ trên sàn nhảy dựng lên, vẻ mặt kích động hô to:

“A… cũng… ~ số tiền thiếu hụt cũng không thấy nữa!”

Vất vả nhiều ngày như vậy, cô rốt cuộc cũng đã giải quyết được vấn đề tiền bạc!

Haruhisa cực kỳ cao hứng, ở trong phòng khách điên cuồng mà sôi nổi. Đây thật sự… so với đời trước thi lên đại học của cô còn làm người ta kích động hơn!

Qua được một trận, cô mới trì độn cảm thấy có chút không thích hợp. Quay đầu lại xem xét, Gaara đang dựa ở cửa thang lầu, hứng thú mười phần nhìn cô.

Ách… Haruhisa có chút cứng ngắc thu hồi hành động của bản thân:

“… Hi, cậu, cậu còn chưa ngủ à?”

Gaara vẫn không nói chuyện, hắn đi đến bên người Haruhisa, vuốt một chút tóc đã hơi ướt của cô.

Haruhisa cũng không nhúc nhích, tùy ý để Gaara đem tóc của cô để ở sau tai. Ngay sau đó, cô cảm giác được có cái gì đó mát mát được đặt ở trên đầu cô.

Tâm của Haruhisa hoàng hốt nhảy lên một chút, cô chạy đến trước gương —— Quả nhiên, ở trong mặt kính khuôn mặt của cô bé kia đỏ ửng như hai trái cà chua. Trên mái tóc đen kịt, lại ngưng tụ lại thành đường cong màu đỏ, ánh sáng màu đỏ sáng ngời cùng ánh sáng màu ngọc trai ôn nhu chiếu rọi lẫn vào nhau, làm nổi bật đôi mắt màu hải đường của cô, nhưng lại có vẻ phá lệ động lòng người…

(Di Di: Đừng nói với mình Gaara là người đã đặt trước cái kẹp tóc đó nhá OoO Oh Mì Gói. Hừm… Vậy là Gaara đang bắt đầu có ấy ấy ấy với Haruhisa rồi. *cười đê tiện* Mà mọi người cứ đợi đến lúc “tỉnh tò” của hai bọn họ đi, đảm bảo là thú vị lắm. ^^)

************************************

Tác giả có chuyện muốn nói: o(∩_∩)o

U ~~

Hôm nay đến trương trừu đồ ~~( đồ là ở trên mạng phát hiện, án tử chính là nhiều hơn trung tự ~)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.