“Itsuki-chan, cậu sao thế?” Trong lúc nghỉ trưa, Ryoma ngồi trên sân thượng ăn cá kho thịt băm Ogihara làm cho cậu, hỏi người đang mặt ủ mày chau bên cạnh.
“Ryoma, cậu nghĩ giúp tớ cách gì đi, thế này thì tớ chết chắc rồi.” Ogihara mới ăn được nửa phần của mình, còn lại đều cho Ryoma hết, “Hôm qua tớ không cẩn thận để đội trưởng biết tớ rất kém ngữ văn. Kết quả đội trưởng lại quyết định buổi tối sẽ giúp tôi học bù. Ryoma... lúc đội trưởng học bài so với lúc anh ấy ở sân tennis còn nghiêm túc hơn. Cậu cũng biết, Nhật văn của tớ còn kém hơn cậu nữa.” Ogihara trong lòng cực phiền não. Cậu thật không hiểu, tiếng Nhật và tiếng Trung nhiều chỗ rất giống nhau, vì sao cậu lại thấy ngữ văn khó học đến như thế. Hôm qua cậu mới học bù buổi đầu tiên, vừa nghe vừa thấy mình say sưa mơ màng. Thế là đội trưởng dùng ánh mắt đông cứng cậu khiến cậu thanh tỉnh trong nháy mắt. Nhưng cậu đã cố gắng nghe rồi đấy chứ, vậy mà chỉ thấy giống như mình đang nghe chiếu thư. Tiếng Trung cậu viết rất tốt mà, vì sao tiếng Nhật viết ra muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí vậy chứ. Trước đây ngữ văn cấp hai cậu vẫn luôn được 90 điểm đó.
Ogihara không thể ăn cay, cho nên bữa trưa của cậu là cơm trứng xào cà chua, Ryoma ăn đến ngon lành. Ăn xong miếng cuối cùng, Ryoma dọn sạch hộp cơm của hai người, thỏa mãn uống một ngụm trà cỏ xanh.
“Ryoma, cậu đừng chỉ ăn vậy chứ, giúp tớ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006408/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.