“Yukimura niichan, có đói bụng không nào?” Nghe thấy giọng nói, Yukimura mừng rỡ quay lại nhìn người phía sau, “Itsuki-chan? Hôm nay sao lại đến?” Anh biết mấy ngày nay là giải Kanto, Itsuki-chan hẳn phải bận rộn nhiều việc mới đúng. 
“Hai ngày nay được nghỉ ngơi, đã nhiều ngày tôi không tới thăm Seiichi rồi.” Ngồi bên cạnh Yukimura, Ogihara buông giỏ đồ ăn, “Seiichi, chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi.” 
“Ăn cơm dã ngoại... Ừ.” 
Trong công viên, Ogihara và Yukimura ngồi trên cỏ, trước mặt bày đồ ăn Trung Quốc nhưng làm theo kiểu Tây. Có thể là vì có Ogihara, hôm nay Yukimura ăn uống rất tốt, trái lại Ogihara chỉ ăn vài miếng thịt đã ngừng lại. 
“Itsuki-chan, thân thể khó chịu sao? Sao lại ăn ít như vậy?” Yukimura muốn trực tiếp hỏi tình hình sức khỏe Ogihara, nhưng anh biết Ogihara sẽ không nói thật cho mình. 
“Không phải, ” Ogihara uống một ngụm trà nói, “Bữa sáng ăn hơi nhiều nên không đói bụng, hơn nữa tôi làm mấy thứ này chủ yếu để cho Seiichi ăn, cho nên Seiichi phải ăn nhiều.” Ogihara cố gắng làm cho khẩu phần của Yukimura trở nên phong phú hơn. 
Ăn xong, Ogihara thu dọn lại mọi thứ, cùng với Yukimura nằm dưới bóng cây. “Seiichi... Tezuka đi Đức rồi.” Trong lời nói của Ogihara mang theo vài phần thất lạc. 
“Có chuyện gì sao?” Không biết nên Yukimura lập tức vấn, lúc này sao Tezuka lại rời Nhật Bản. 
“Seiichi, anh bảo Seigaku có gặp Rikkaidai không?” Cậu rất không muốn nhìn cảnh đó. 
“.....” Yukimura ôn nhu vuốt tóc Ogihara, “Itsuki-chan, nếu như sự có một ngày như vậy, cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006234/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.