Nằm ở trên giường, Ogihara không hề buồn ngủ, các anh đang ở thư phòng bàn việc với daddy, mommy đã đi nghỉ ngơi rồi. Hôm nay hàn huyên với mẹ cả ngày, trọng tâm là về chuyện “Thích” này. Đối với việc hôn môi mấy người kia, phản ứng của mommy là ngoài dự liệu của cậu. Cậu vốn đã cho rằng mẹ sẽ trách cứ mình, dù sao cậu còn nhỏ, dù sao cậu cũng đã hôn môi con trai, lại còn... không chỉ là một người.
“Backy, mommy nghĩ họ cũng không bắt con phải đưa ra câu trả lời ngay đâu. Con đã không biết mình có tình cảm gì với bọn họ, vậy tạm thời coi họ là những người bạn thân nhất đi. Chờ con trưởng thành, chờ con nhận ra ý nghĩa của họ đối với con rồi thì hãy suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng mà, mommy cho rằng con không nên có hành động quá thân mật với họ. Nếu như sau này không thể thích họ, hoặc chỉ thích một người trong đó, vậy hành động của con bây giờ sẽ cho họ nhiều hy vọng, sau này cũng sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho họ. Điều này đối với con và họ cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa con quá nhỏ, không nên tiếp xúc quá sớm với những hành động thân mật như vậy.”
Đây là ý kiến mẹ cho cậu, cậu thấy cực kì hợp lý, có lẽ là thái độ của mình đã làm họ hiểu lẩm, mà chính sự thản nhiên của mình cũng làm họ càng ngày càng... lấn tới... Quả nhiên cậu đã sống uổng phí một đời rồi, đến chuyện này cũng không xử lý được... Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006221/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.