Ogihara cảm thấy khó hiểu nhìn người đột nhiên ngăn cản mình, sau đó đầu tiên là tự giới thiệu rồi tiếp theo nói liên tục một tràng dài. Nhức đầu, Ogihara nhìn trái nhìn phải, ngần ngại hỏi: “Ừm, chú này, có phải chú... tìm nhầm người không?” 
Seiichi sắp phải phẫu thuật, nhân lúc không có trận đấu, cậu nói một tiếng với người thân rồi đi bệnh viện thăm Seiichi, mẹ còn hầm canh gà bảo cậu mang cho Seiichi. Nhưng từ lúc đi ra khỏi bệnh viện cậu đã bị người cản đường kéo tới một bên, nói “Thiên sứ ác ma” gì đó, làm cậu không hiểu ra sao. 
“Không hề, tuyệt đối không hề, cậu xem.” Yamamoto Jiro đầu đầy mồ hôi lấy một tấm ảnh trong cặp ra đưa tới trước mặt Ogihara, “Người này chính là cậu mà.” Nếu như không phải đúng lúc xe hắn bị hỏng, hắn sẽ vẫn không tìm được cái người đã làm hắn điên cuồng suốt hai ngày nay, trong lòng Yamamoto càng không ngừng cảm kích các vị phật tổ. 
Ogihara cầm lấy ảnh xem, không ngờ đó chính là ảnh chụp cậu ở biển hai ngày trước, “Là tôi...Thế nhưng... sao chú lại có ảnh của tôi?” Ogihara lùi về phía sau hai bước, trong mắt là cảnh giác, ông chú đầy râu này rất khả nghi. 
“A, cậu đừng sợ, tôi không phải là người xấu.” Yamamoto lau mồ hôi, lại vội vàng lấy danh thiếp của mình ra, “Tôi là đạo diễn, gần đây tôi đang làm MV cho một ca khúc, thế nhưng vẫn không chọn được người thích hợp. Hôm trước có một người bạn của tôi chụp được ảnh cậu ở biển, tôi vừa nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006216/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.