Kirihara kết thúc bữa cơm rất nhanh, nhấc túi tennis lên nói một câu: “Tôi ăn no rồi.” sau đó bỏ chạy. Sanada cũng ăn qua loa, gật đầu ý bảo hắn cũng ăn no rồi, đeo túi đi mất. Ogihara rất cảm kích vì hai người kia lựa chọn rời đi đúng lúc này, nhưng có thể cũng mang cả cậu đi theo không vậy.
“Itsuki-chan... bây giờ tôi không muốn tranh cãi với em xem em thích Tezuka nhiều hay ít. Tôi chỉ mong muốn khi em có chuyện em hãy nghĩ đến tôi.” Không có người ngoài, Atobe đơn giản nói.
“Cũng không phải tôi nói cho Tezuka mà.” Ogihara cảm thấy mình rất oan ức.
“Em không nói cho bất kì ai trong chúng tôi biết mà nói cho Kirihara, vấn đề lại càng nghiêm trọng.” Fuji cũng cười không nổi nữa, cho dù là làm bộ.
“Tôi cũng không nói cho Kirihara, là anh ta vô tình phát hiện ra.” Lần thứ hai Ogihara cãi lại, nếu như có thể thì cậu chẳng muốn nói cho ai hết. Bây giờ lại khiến cậu chẳng khác gì phạm nhân.
“Tôi biết ý của các anh... Nhưng các anh bắt tôi phải nói như thế nào đây. Gọi một cú điện thoại nói ‘A lô, có thể tôi sẽ bị mù’ sao, hay là chạy đến trước mặt các anh nói... Chuyện không tốt như vậy tôi luôn không thích nói với người khác, cho dù là anh hay là người nhà tôi. Người nào cũng sẽ muốn biểu hiện ra trước mặt người gần gũi nhất vẻ tốt đẹp của mình, đó mới là thực sự thích. Tuy rằng bây giờ tôi không biết tôi có cảm giác gì với các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006184/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.