Ngày thứ hai, Ogihara không đi tiễn Tezuka, bởi vì mắt cậu lại có vấn đề, ngay lúc cậu rời giường. Tezuka vẫn ôm cậu, một câu cũng không nói, chỉ là không ngừng hôn lên mắt cậu. Một khắc kia, Ogihara cảm nhận được sự run rẩy của Tezuka. Cậu cũng chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt để nói cho đối phương, cậu không có việc gì. 
Tezuka đưa cậu về nhà rồi trực tiếp tới sân bay. Đến buổi trưa, Ogihara nhận được tin nhắn của Tezuka. 
“Chờ tôi.” 
Nội dung rất ngắn, nhưng Ogihara đã chuyển tin đó vào hộp thư lưu trữ. 
“Backy, tối hôm qua daddy con đã oán giận mommy cả đêm.” Fujika chế nhạo con trai, nhưng vẫn có nửa phần là sự thật. 
“Bây giờ daddy vẫn còn đang tức giận kìa.” Ogihara bất đắc dĩ liếc liếc cha mình đang ở phòng khách gọi điện thoại, “Con chỉ đi tới nhà Tezuka ngủ một đêm, cũng không phải không trở lại.” 
“Backy, con biết đấy, daddy con vẫn không hy vọng con rời nhà, cho dù là khi con kết hôn.” Fujika nghĩ nên nói chuyện này để đứa con có sẵn sự chuẩn bị. 
“Mommy... Đó là chuyện vô cùng xa xôi mà. Nói không chừng đến lúc đó, Daddy còn chê con quấy rối cha mẹ ân ái, ước gì con sớm rời nhà một chút cũng nên.” Ogihara có cảm giác vô lực, vì sao daddy và các anh luôn luôn cho rằng cậu sẽ rời nhà. 
“Sao có thể?” Nói chuyện điện thoại xong, Ken ngồi xuống bên cạnh con trai, “Baby, daddy đã nói với con rồi đó, con chỉ có thể ở trong trang viên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006176/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.