Thiên Nhan tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Nàng cười, vươn người ra chọc chọc vào đôi râu của Thiểm Mị Điệp. Thiểm Mị Điệp run run râu, cựa người rồi mở mắt, vừa rụi mắt vừa trách:
“Nhan, người thừa sức lực quá nhỉ? Rảnh quá thì luyện tập lại thần chú đi, đừng nghịch ta nữa !~”
Thiên Nhan cười tới vui vẻ, ôm lấy Mị Điệp vào lòng, cười nói:
“Điệp nhi, ngươi xem, Tiểu Cốt đã ngất đi được ba ngày chẵn rồi, bao giờ muội ấy mới tỉnh dậy?”
Thiểm Mị Điệp uể oải đáp:
“Có lẽ là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, umk, ngày mốt cũng có thể lắm chứ?...”
Thiên Nhan tức giận, búng vào đôi râu của Mị Điệp, đứng dậy thay y phục rồi nói:
“Mau, cùng ta sang phòng của Tiểu Cốt!”
Nói xong, Thiên Nhan mở cửa ra, ánh sáng vào tràn ngập căn phòng. Nàng hít sâu một hơi, bước ra ngoài sân. Gió sớm thổi tới, làm bay mái tóc mượt dài như thác của nàng, từng sợi tóc như những làn sóng dịu dàng. Y phục thiên thanh bay phấp phới, nhìn nàng không chỉ xinh đẹp như tiên tử mà thoát tục như không thuộc trần thế. Cả người thanh thoát không vướng bịu trần.
. Bạch Tử Họa đang đứng bên khóm hoa sen Tịnh Đế cạnh vườn, nhìn thấy cảnh tượng đó hơi mất tự chủ, một lúc sau mới giữ vững bình tĩnh bước đến cạnh nàng, nói:
“Hôm nay, nàng thức giấc sớm.”
Nghe Bạch Tử Họa nói, mặt nàng đỏ lên. Thiên Nhan rủa thầm, đây có phải là đang trêu trọc nàng hay ngủ dậy muộn hay không? thật là... Thiên Nhan quay mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoa-thien-cot-than-ma-chi-tranh/1533291/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.