Nhưng Lôi Âm vẫn không tin, cực kì tức giận mà nói:
“Phàm nhân to gan, dám điêu ngoa bày chuyện trên Thiên giới.”
“Ta, ta… không.. có..”
Vương mẫu hiền hậu, nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy, tỷ tỷ của ngươi đâu?”
“Tỷ ấy có chút việc bận nên phái ta tới đây trước. Cũng còn là… để bái Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa làm thầy…”.
Hoa Thiên Cốt mong chờ nhìn về phía bóng dáng màu trắng kia. Nhưng mà Bạch Tử Họa vẫn ung dung thưởng rượu, không hề chú ý đến cô bé. Lôi Âm đã tức giận là thế, ngay cả Điện Mẫu cũng không tin nổi, thét lên với Hoa Thiên Cốt:
“Tên bịa đặt to gan! Tứ đại thiên vương đâu? Mau tới lôi nó ra ngoài…”
“Ta không có….”
“Ai dám động vào muội muội của ta?”
Trong lúc Hoa Thiên Cốt đang định phân bua, một giọng nói trong vắt mà phảng phất yêu mị vang lên. Toàn bộ chúng tiên ngây ngẩn nhìn tới nơi giọng nói ấy phát ra.
Từng làn gió cuốn bay tầng tầng song phấn, cánh hoa đào rơi rơi, bồng bềnh tựa như mưa. Người từ không khí hiện ra kia hệt như một vầng sáng dịu dàng nhất thế gian.
Làn váy xanh nhẹ nhàng, phiêu dật. Trên tóc nàng còn vương vài cánh hoa đào, xinh đẹp. Vài sợi tua trong suất của cung vũ bay theo gió múa bên hông eo thon nhỏ. Vóc dáng tha thướt mà cao ngạo.
Trong mắt nàng như ẩn chứa cả thiên địa. Gương mặt tinh mĩ hoàn hảo hơi nâng cao. Trên trán ấn kí trưởng môn Mao Sơn đỏ rực như lửa hòa vào với cành sen hồng tỏa sắc tím mênh mang quyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoa-thien-cot-than-ma-chi-tranh/1533271/quyen-1-chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.