"Em bị làm sao vậy, Tom." Eira hướng lấy tay xoa một bên thái dương. Hiển nhiên cơn đau đầu vẫn đang làm phiền cô ghê gớm. 
"Em không nhớ gì sao?" Tom hạ kéo tay Eira xuống, để cô dựa lên giường, thay thế cô mát xa. Bàn tay khéo léo của anh làm cơn đau nhức dịu đi hẳn. 
"Em không biết nữa.." Eira ngập ngừng. Những kí ức vụn vỡ không thể xâu chuỗi. 
"Em chỉ nhớ mình đang đi đến văn phòng thầy Dumbledore, sau đó.. sau đó.. Rosa.." Eira cố gắng gắng hồi tưởng nhưng đáp lai cô là những cơn đau đớn liên hồi. Cô ôm lấy đầu mình, cả người cuộn tròn lại. 
"Không sao! Không sao! Em không cần nhớ nữa.." Tom vội ôm lấy Eira vỗ về an ủi, cố gắng giúp cô thoát khỏi đau đớn. 
Đợi đến khi đau đớn biến mất, Eira cũng đã thoát lực, cô chịu đựng không nổi mà chìm vào ngủ sâu. 
Tom đặt Eira lên giường, kéo chăn cho cô gọn gàng cho cô. Phất đũa đóng chặt cửa sổ ngăn cho những cơn gió ngoài kia tạt vào. 
Cả căn bệnh xá trống vắng. Chỉ có duy nhất hai người. Một người đã trầm miên, kẻ còn lại.. 
Tom lấy ra một quyển sổ đã hơi ngả màu từ sâu trong áo khoác. Từng trang giấy được lật ra. Nếu Eira tỉnh dậy sẽ nhận ra những cái tên được nhắc đến trong đó đều là những người trực tiếp hoặc gián tiếp có liên quan với cô. Tom ghi thêm vào nó một cái tên. Nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, gạch một số cái tên, ánh mắt hắn lóe lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-vi-em-ma-dien-cuong/2811611/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.