Tom nhìn biểu cảm kinh ngạc của Eira khi nghe thấy tên mình, âm thầm cười khẩy. 
Hắn cố gắng kiếm tìm từ gương mặt non nớt của cô sự khinh ghét. Nhưng không có. Chỉ có đơn thuần kinh ngạc. 
Hắn có thêm một cái đuôi. 
Con bé ấy ngu xuẩn ấy suốt ngày bám theo hắn. 
Cô nhi viện wool không phải là một nơi tốt đẹp. Hắn đã không ít lần phải chịu đói, chịu rét. Không biết vì lí do gì viện trưởng đặc biệt chán ghét hắn, ban đầu nó còn chưa hiện rõ nhưng càng về sau còn không thèm che giấu. Trong mắt người khác, Tom là một đứa trẻ đáng thương nhưng trong mắt của viện trưởng, hắn như một thứ ruồi nhặng đáng ghê tởm. Vì vậy dù nhận được sự ưu ái từ người khác, nhưng viện trưởng là người cầm quyền. Bà ta không mở miệng, không ai dám giúp đỡ hắn. 
Mụ đàn bà đáng chết. Tom không ít lần chửi thầm trong lòng. Lần đầu tiên phải chịu đói, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của viện trưởng, hắn thấu hiểu quyền lực quan trọng đến thế nào. 
Hắn có thể dở trò với người khác nhưng không thể qua mặt bà ta. Trời mới biết hắn căm ghét bà ta đến mức nào. Hắn chán ghét sự nhỏ yếu của chính mình. Hắn khát khao sức mạnh và quyền lực! Chỉ có chúng mới có thể lấp đầy khoảng trống trong hắn.. 
"Này! Chia cho cậu một nửa." Eira sẻ đôi chiếc bánh mì của mình cho Tom. 
Con bé ngu xuẩn này vẫn không nhận ra gì cả! Nhìn nụ cười thánh thiện trên khuôn mặt Eira, Tom 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-vi-em-ma-dien-cuong/2811588/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.