Eira mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cuối cùng cứ vậy mà thiếp đi..
"Eira, cậu tỉnh rồi!" Aria reo lên trong vui sướng.
Eira mở mắt, mùi ma dược xộc thẳng vào mũi. Có vẻ cô đã được đưa đến chữa bệnh thất rồi.
Nhìn những người đang chăm chú về phía mình, cô biết mình thật sự đã chơi lớn rồi!
Cả hiệu trưởng Dumnledore cũng đến thăm viện cô!
"Tránh ra nào! Mọi người hãy tránh ra! Cô bé vừa mới tỉnh dậy, cần không khí!" Bà Pomfrey đẩy những người không cần thiết ra bên ngoài.
"Con cảm thấy sao rồi?" Bà dịu dàng hỏi Eira.
"Con ổn, cảm ơn cô!" Eira mỉm cười, khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt như bừng sáng.
"Merlin ạ! Con thật sự liều lĩnh đấy!" Bà Pomfrey dùng tay chạm lên trán Eira, khuôn mặt tràn đầy nghĩ mà sợ.
"Có vẻ trò đã cảm thấy ổn hơn." Hiệu trưởng Dumbledore hiền từ nhìn cô.
"Đã gây rắc rối cho thầy rồi." Eira trân thành nhìn thẳng vào đôi mắt hiệu trưởng Dumbledore, biểu tình vô hại.
Nếu chuyện vừa rồi không xảy ra thì có lẽ ông vẫn cứ tin rằng đây là một cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu.
Chà, ông cũng quá ngây thơ đi, không một đứa trẻ ngoan ngoãn, vô hại nào vào Slytherin!
Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Một người khủng cao lại thích bay lượn trên bầu trời.
"Vậy thì ta cũng không làm phiền con nữa! Con cứ nghỉ ngơi đi!" Đã không có chuyện của ông nữa rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-vi-em-ma-dien-cuong/2811560/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.