Chương trước
Chương sau
Nguồn gốc của đám cháy là ở quán Ba Cây Chổi – giờ đang là một mớ tan hoang lộn xộn. Giữa mớ tan hoang lộn xộn đó là sáu bảy Tử Thần Thực Tử gì đó và James Potter, Lily Evans và Nathan Davies – một học sinh năm thứ bảy của nhà Ravenclaw đang đứng bọc hậu cho một đứa con gái khác dìu một đứa bị thương chạy đi.

Nói chung các loại khách khác của quán chắc đã chạy toán loạn hết cả, không còn một mống nào. Nên ba học sinh của Hogwarts đứng đối đầu với bảy Tử Thần Thực Tử chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Nhưng Severus, và cùng lúc cả Remus Lupin và Sirius Black, cùng với con bé Kim nhà Hufflepuff từ đâu xuất hiện cũng vừa trờ tới, nhảy vào trợ chiến. Hai bên giờ đã cân bằng về người, nhưng thực lực thì không hẳn. Vì bên này chỉ toàn là học sinh chưa có kinh nghiệm chiến trận mấy (trừ Potter và Black chuyên đi bắt nạt người khác, và đương nhiên là Severus thì khỏi phải nói),còn bên kia thì là những Tử Thần Thực Tử đã có ít nhiều dịp chinh chiến.

Severus nhìn mấy bóng áo chùng đen, đeo mặt nạ. Qua dáng dấp, anh nhận ra bốn trong số bảy Tử Thần Thực Tử đó. Lily đang đấu tay đôi với Yaxley. Potter đang đấu với Macnair. Black đấu với Runcorn. Severus nhanh chóng nhảy tới trước mặt Dolohov – Tử Thần Thực Tử cộm cán và nguy hiểm nhất.

Dolohov cười khẩy với Severus, từ đũa phép của hắn vọt ra một tia sáng tím ngắt - lời nguyền đặc trưng của hắn. Severus gọi bùa Chắn ra chặn lời nguyền lại rồi ném trả lại Dolohov một lời nguyền Cắt-sâu-mãi-mãi không lời.

Dolohov liệng người sang bên tránh lời nguyền, làm nó đánh thẳng vào cái bàn đằng sau hắn, chém cái bàn thành hai nửa ngọt xớt. Dolohov nhìn Severus với ánh mắt tò mò, nói.

- Chú mày cũng có kiến thức về Nghệ thuật Hắc ám đấy nhỉ? Nhà Slytherin hả?

Severus không trả lời. Anh vẩy đũa phép, tung tiếp ra một chuỗi lời nguyền khác, nhưng đều bị bùa phòng vệ của Dolohov chặn lại. Dolohov vừa di chuyển quanh Severus như một con chó vờn mồi, vừa nói.

- Chú mày khác những đứa còn lại. Những đứa khác còn non nớt trong chiến đấu, nhưng chú mày thì không như thế. Những ngón đòn chú mày dùng để đánh ta cũng đều có thể làm chết người, chứ không phải là một mớ đồ bỏ như lũ kia. Chú mày có biết những khả năng như thế sẽ được Chúa tể Hắc ám trọng dụng thế nào không?

Severus không nói gì mà tranh thủ lúc Dolohov nói mà ném ra một lời nguyền khác. Lời nguyền xẹt qua người hắn trong gang tấc khi hắn nghiêng người tránh, làm chiếc áo chùng đen xẹt thủng mất một miểng, bốc khói và rữa ra như bị axit ăn mòn.

Liếc sang những cặp xung quanh, Severus thấy đội Hogwarts đang lâm vào thế yếu hơn. Kim bị dính một lời nguyền gì đó làm nó quằn quại lăn lộn dưới đất vì đau đớn, còn tên Tử Thần Thực Tử vừa đấu với nó thì nhảy sang trợ chiến cho Macnair, dồn Potter vào thế một chọi hai. Lily đang bị Yaxley dồn dần vào chân tường, và một lời nguyền Giết Chóc được tung ra chỉ xẹt cách người cô chừng một hai phân. Lupin cũng đang gặp khó khăn với tên Tử Thần Thực Tử của cậu ta và hình như cánh tay trái của cậu ta dính một lời nguyền gì đó làm nó không cử động được. Nathan Davis – ơn trời – có vẻ như đang thắng thế với tên Tử Thần Thực Tử hình như chưa có nhiều kinh nghiệm lắm.

Đúng lúc đó, thật may mắn thay, lời nguyền của Runcorn nhắm vào Sirius Black bị trượt lại trúng ngay vào chân Dolohov làm hắn ngã lăn đùng xuống đất, chân bắt đầu teo lại. Severus nhanh chóng điểm huyệt hắn rồi quay sang chỗ Lily đang đấu với Yaxley.

Nhận thấy câu thần chú “Avada Kevadra” đang thành hình trên miệng Yaxley, Severus chĩa luôn đũa phép vào người hắn.

Nhưng đúng lúc tia sáng từ đũa phép của anh bắn ra, Potter bị sức ép của một lời nguyền của tên Tử Thần Thực Tử đánh tung người bay đúng vào giữa, lãnh trọn tia sáng đó.

Lời nguyền Cắt-sâu-mãi-mãi cắt một đường dài khủng khiếp từ ngực đến bụng Potter khi nó ngã xuống đất. Bàng hoàng vì những gì xảy ra, Severus chỉ kịp nhìn thấy Lily đã tránh được lời nguyền Giết Chóc từ Yaxley một lần nữa, và hai tên Tử Thần Thực Tử vừa đấu với Potter hình như được hai học sinh vừa mới chạy đến chặn lại. Anh ngồi thụp xuống trước thân hình bất động của Potter, hình ảnh Draco Malfoy nằm trên sàn nhà sau khi trúng lời nguyền của Harry Potter và hình ảnh của Geoge Weasley khi anh vô tình chém đứt tai trong trận chiến bảy Potter bất chợt lướt nhanh qua óc anh. Anh nhanh chóng hát lên câu thần chú đặc biệt chỉ dùng để chữa lành vết thương do lời nguyền mà chính anh sáng tạo ra.

Vết thương trên người Potter từ từ liền lại nhưng máu thấm ướt hết cả áo trong áo ngoài của nó, và trông người nó giờ trắng bệch như một xác chết. Nó cần được đưa đến bệnh xá của trường ngay, nhưng một khi Lily chưa an toàn, anh không thể bỏ cô đi đâu hết. Anh đứng lên đưa mắt tìm Lily trong đám người nhốn nháo với những tia sáng xẹt qua xẹt lại chói lòa, nhưng đột ngột, một sức mạnh đánh bật anh về phía sau, rồi trần nhà đổ sụp lên người anh.

Mắt Severus tối sầm. Anh không biết gì nữa.

***

Xung quanh Severus có tiếng người nói nhốn nháo.

Anh cố mở mắt ra, thấy hình ảnh trước mắt mình mờ ảo. Có hai khuôn mặt đang nhìn anh từ trên xuống. Anh thì thào một cách vô thức.

- Albus… Horace…

Hai người phù thủy già trước mặt anh nhíu mày. Severus chớp chớp mắt nhưng hai mí mắt anh nặng trịch.

Anh nghe thấy một giọng nói hết sức giận dữ.

- Đó chính là Snape! Nó đã tung lời nguyền giết James! Chính mắt em nhìn thấy!

Một giọng phụ nữ hết sức nghiêm khắc – McGonagal - cất lên.

- Sirius, đó là một lời buộc tội hết sức nghiêm trọng đó. Lily, trò Davis, các em có thấy gì không?

- Lúc đó em đang mải đánh nhau với một tên khác. Nhưng lúc James ngã xuống, đúng là em thấy Snape đang chĩa đũa phép vào bạn ấy. – Một giọng khác dè dặt nói.

- Em thì không thấy gì cả. Lúc đó… tên Tử Thần Thực Tử đang nhắm lời nguyền Giết Chóc vào em, em tập trung tránh nó. Rồi sau đó thì mấy bạn nữa cùng chạy đến, rồi xung quanh tường và trần nhà đổ… bụi bay khắp nơi… Lúc sau thấy James thì bạn ấy đã như vầy rồi.

Giọng Lily run rẩy, Severus tưởng tượng ra khuôn mặt cô tái nhợt như ma cà rồng.

- Trò Snape… bạn ấy cũng chiến đấu cùng chúng em… Biết đâu đó chỉ là vô tình.

- Bạn biết Snape là loại người thế nào cơ mà? Nó ghét James. Nó là đồng bọn với lũ Tử Thần Thực Tử đó.

- Sirius, bình tĩnh đi. – McGonagal nói. – Mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ.

- EM NHÌN THẤY NÓ BẮT TAY LUCIUS MALFOY! KHI CHẠY ĐẾN QUÁN BA CÂY CHỔI. MALFOY LÀ TỬ THẦN THỰC TỬ MÀ!

Severus mở mắt ra, mọi thứ trước mắt rõ dần, ý thức đã hoàn toàn trở lại.

Severus đang nằm trong bệnh xá của trường Hogwarts. Đứng bên giường anh là Dumbledore và Slughorn. Ngó ra xung quanh, anh thấy khoảng hơn chục cái giường nữa đang có người nằm trên. Potter. Kim. Lupin.

Lily và Nathan Davies đứng sau McGonagal. Đôi môi của bà giáo già mím lại chỉ còn như một sợi chỉ.

Tiếng nói giận dữ là của Sirius Black, lúc này mặt đang đỏ gay vì tức giận. Severus lạnh lùng nói.

- Trò Black. Lucius Malfoy chưa bao giờ bị cáo buộc là Tử Thần Thực Tử, trò có bằng cớ gì không mà nói như vậy? Anh ta là một bậc tiền bối, là huynh trưởng nhà Slytherin khi tôi mới vào trường, việc tôi gặp gỡ và bắt tay anh ta có gì sai?

Đúng là có nhiều người nghi ngờ Lucius Malfoy là Tử Thần Thực Tử, nhưng ngay cả đến khi Chúa tể Hắc ám biến mất năm 1981 và Lucius bị lôi ra tòa, anh ta vẫn kiếm ra được cách để chối tội. Anh ta đã nói rằng mình bị ếm bùa Độc Đoán và buộc phải nhận Dấu hiệu Hắc ám. Tên khốn láu cá. Dòng họ Malfoy là một dòng họ lâu đời và giàu ú ụ, rất có uy tín, ngoài ra bề ngoài Lucius cũng luôn tỏ ra là một quý ông đáng kính và hào phóng với Bộ nên dù có khối người không tin lời của anh ta, thì cũng có chừng ấy người ở Bộ tin. Thế nên anh ta được trắng án. Phải mãi đến khi Chúa tể Hắc ám trở lại thì anh ta mới bị lộ thân phận thật của mình trước bàn dân thiên hạ.

Mọi người trong phòng bệnh đều nhìn về phía Severus khi anh cất tiếng nói, và rõ ràng là ánh mắt của họ không có gì thiện cảm.

- Vậy là trò đã tỉnh, trò Snape. – Dumbledore nói. Giọng cụ vui vẻ nhưng đôi mắt thì không hề ấm áp chút nào. Cụ nhìn xoáy vào Severus – soi mói, dò xét.

Rồi cụ quay sang Black, điềm tĩnh nói.

- Sirius, thầy e rằng trò Snape ở đây nói đúng. Không có bằng cớ nào chứng tỏ Lucius Malfoy là Tử Thần Thực Tử cũng như trò Snape thông đồng với đám Tử Thần Thực Tử tấn công ở quán Ba Cây Chổi.

- Nhưng… chính nó đã ếm bùa James.

- Chuyện này chính ta sẽ điều tra sau. – Dumbledore gật đầu. – Các trò cũng nên về kí túc nghỉ ngơi đi. Các trò cũng đã rất mệt rồi. Phiền cô… - Cụ quay sang McGonagal. – Minerva, cô đưa các trò này về kí túc giúp tôi nhé.

McGonagal gật đầu rồi lôi cổ Black cùng với Davies và Lily ra khỏi phòng bệnh. Còn lại Dumbledore và Slughorn. Dumbledore nhìn Severus nhẹ nhàng nói.

- Vậy trò Snape, ta rất muốn trò trị thương lành hẳn rồi mới nói chuyện. Nhưng ta e rằng ta không đợi được…

Severus chống tay ngồi dậy. Đầu anh vẫn còn hơi choáng váng. Thực ra thì các vết thương của Severus chủ yếu là do gạch vỡ từ trần nhà rơi vào người, chứ còn không trúng lời nguyền nào nghiêm trọng cả.

- Em ổn.

Severus đáp trong khi đứng dậy, rời khỏi giường. Dumbledore gật đầu.

- Tốt. Vậy phiền trò đi theo ta đến văn phòng hiệu trưởng. Anh Slughorn…

Vậy là ba người cùng nhau đi đến văn phòng hiệu trưởng. Severus – giữ một khuôn mặt trống rỗng. Dumbledore – điềm tĩnh, ung dung. Còn Slughorn – thay vì vẻ vui vẻ thường ngày, ông ta trông trầm ngâm và bối rối.

--------------

Chú thích:

Từ “soi mói”: trước kia tôi thường dùng là “xoi mói” vì tất cả những sách cũ mà tôi từng đọc từ nhỏ đều ghi như vậy. Tôi cũng nghĩ từ ban đầu chính xác là “xoi mói” (phần giải thích của từ này trong từ điển nghe cũng hợp lí hơn). Tuy nhiên gần đây tôi thấy từ “soi mói” được dùng nhiều hơn (có lẽ vì nó dễ hình dung hơn),và cả hai từ hiện nay đều có mặt trong từ điển với cùng một ý nghĩa, vì thế trong truyện này tôi đều dùng “soi mói”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.