Kết quả là Jemmythua trong tay người đàn ông đó. Có lẽ thần may mắn không yêu thương cônữa rồi. Jemmy suy tư khi đầu bị chúc xuống đất, từng bước đi của tên to con này nảy lên làm cô choáng váng.
Con bà nó!!!
Không để cô đi bình thường được hay sao mà vác cô như bao tải thế, còncái khăn tay đen đúa trong miệng cô thì sao!!! Phép lịch sự ở đâu?!....
Bình tĩnh, bình tĩnh đâu rồi…
Quăng cho heo ăn đi!!
Cô bé nào nằm vắt vẻo trên vai người nào kia bực dọc giả chết. Cả haitheo cửa sau vào nhà thờ. Giờ này Tom đang chuẩn bị đồ ăn nên trong nhàthờ chỉ có Cameron một mình ở bên trong. Người đàn ông vác cô đi lạitrong nhà tờ nhanh nhẹn như đi trong nhà mình. Thoải mái không hề có sựđề phòng nào.
“Rầm.” - Cửa bị đạp mạnh vào trong, kèm theo đó là ánh nhìn đầy bất ngờ của vị cha sứ.
“Ôi thần linh ơi! Con là gì ở đây vậy Chance?” – Cameron dừng lại động tác rót trà, ánh nhìn rực sáng.
“Ông già, quản lý tốt học trò của mình đi!!” - Người được gọi là Chance né tránh ánh nhìn vị cha già của mình. Anh thật sự không muốn thấy ôngta.
“Chú … Sung…zi…( cho xuống đi) ” - Jemmy bị quên đisự tồn tại giờ đây lên tiếng. Nếu không cho cô xuống gấp thì khả năngnôn lên người tên này là rất cao đấy nhá. Lúc đó thì đừng có trách cô!!
Hai người đàn ông trong phòng cuối cũng chú ý đên vật thể thứ ba mà họvẫn cố tình (hoặc cố ý) lơ đi. Cameron vội kéo Jemmy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-suyt-chi-cua-nam-phu-la-loli-do-sat/43649/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.