Nắng vàng mượt mà như mái tóc người con gái lướt trên từng nóc nhà. Trái ngược với nhưng con phố đầy ắp xe cộ và khói bụi trong thời kỳ phát triển. Ở đây, các mái nhà ngói được phủ lên ánh vàng rực rỡ, mọi người nhộn nhịp trong các chiếc áo chùng rộng thùng thình. Thật kì diệu!!
Nhưng nó cũng nhắc cô biết rằng tương lai trước mắt cô còn một cuộc chiến không có căn nguyên ở trong thế giới thần tiên này…
Thế giới càng yên bình, cuộc chiến càng ác liệt.
Tom thích thú liếc nhìn khắp nơi. Cho dù cậu đã cố tỏ ra điềm tĩnh hết mức có thể nhưng ánh mắt sáng quắc và bàn tay nắm lấy tay chị gái đang run rẩy đã tố cáo sự kích động của cậu.
Giáo sư Ablus cũng không lấy làm lạ với phản ứng của cặp đôi này. Từ khi ông làm giáo sư cho tới nay đã dẫn dắt rất nhiều học trò lần đầu nhìn thấy thế giới phù thủy rồi. Dù đang rất kích động nhưng vẫn rất điềm tĩnh, cố gắng kìm lại sự tò mò. Ông chỉ mỉm cười hiền hòa với hai chị em.
“ Chúng ta đi đâu vậy? ” - Nagini ù ù cạc cạc chui ra từ túi áo khoác của Tom hỏi.
Jemmy không quan tâm đến sự hiện của cô nàng cũng như vị giáo sư đi phía trước. Dùng ngón tay nhấn đầu con rắn nhỏ lại vào túi áo. Tom quay mặt nhìn cô, cực kỳ phản đối sự ngược đã động vật một cách vô nhân tính của kẻ nào đó. Kẻ nhấn nhiệt tình, người (rắn) chui cật lực, hai bên chơi tới nghiện luôn.
Tom chỉ có thể thở dài nhìn hai kẻ đang ‘chơi vui’ bên cạnh. Nếu Nagini là con chuột chũi, thì Jemmy sẽ là quý cô cần búa tạ đập cật lực vào mấy con chuột chui lên khỏi hang.
Cô đưa mắt liếc nhìn em trai mình. Mặc cho thằng bé lơ đi ánh nhìn đầy dao cạo của cô. Tom bất lực mặc kệ ánh mắt như oán phụ của Jemmy thở dài.
“ Em cho Nagini đi cùng, chị đừng trách nó.” - Tom ghé vào tai cô nhỏ giọng thì thầm thông báo.
Cái con của nợ chỉ biết ăn với ngủ này khi nào thì học được bám người vậy? Rõ là cô đã rũ áo khoác của thằng bé mấy lần để đề phòng con “ham ăn” này bám theo rồi cơ mà. Jemmy khó chịu, trong lòng phỉ báng.
Vị giáo sư đi trước bổng dừng lại trước một cửa tiệm, quay người lại phía sau buộc hai tên đang “ vui vẻ” nhập lại vai diễn của mình.
“ Các con sẽ có dịp quan sát vào một dịp khác. Còn hiện giờ chúng ta cần đi đổi tiền cho các con và chuẩn bị các dụng cụ học tập cần thiết cùng với sách giáo khoa. Chúng khá nhiều đấy!”
“ Vâng thưa giáo sư!” - Cả hai chị em đồng thanh.
Giáo sư Albus dẫn cả hai đi đến một tòa nhà trắng như tuyết, cao vượt lên những tiệm quán thấp lè tè ở hai bên. Thầy thông báo:
“ Đến rồi đây, Gringotts – ngân hàng phù thủy, nơi an toàn nhất giới phù thủy để ta ký gửi tiền bạc của cải do yêu tinh quản lí. Tất nhiên, ngoài Hogwarts. Các con có thể đổi tiền tại đây.”
Đứng bên cạnh cánh cửa đồng bệ vệ, trong trang phục màu tía và vàng, là một sinh vật thấp hơn một chút so với Jemmy. Nó có một làn da ngăm đen tinh quái, một chòm râu nhọn, chân cẳng và ngón tay của nó rất dài. Ồ, đây hẳn là yêu tinh rồi. Nó cúi chào khi cả ba đi ngang qua. Họ đối diện với hai cánh cửa khắc bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:
Hai tên yêu tinh lại cúi chào ba người khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này. Giáo Sư Albus dẫn hai chị em tới một cái quầy, nói với yêu tinh phía trong:
“ Chúng tôi muốn đổi tiền Muggle sang tiền phù thủy.”
“ Đồng vàng gọi là Galleons, mỗi đồng vàng ăn 17 Sickles bạc, và mỗi Sickles bạc ăn 29 Knuts đồng. 1 Galleons bằng 5 bảng, 1 Sickle bạc được 120 xu, 1 Knuts đồng được 4 xu. Quý vị muốn đổi bao nhiêu?” – Yêu tinh kia nói.
“ Đổi cho tôi thành 70 Galleons, 200 Sickles và 500 Knuts. Cảm ơn!” – Jemmy đưa số tiền đã chuẩn bị trước cho yêu tinh.
Sau khi đổi tiền xong và ra khỏi ngân hàng, Jemmy và Tom hỏi Albus: “ Thưa Giáo sư, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
“Các con cứ vào ‘Tiệm áo chùng của Madam Malkin cho mọi dịp’ đặt đồ. Sau đó ta sẽ gặp các con ở tiệm đũa phép Ollivander.”
Cả hai gật đầu biết rõ. Jemmy và Tom tạm biệt giáo sư rồi theo kế hoạch mà tiến hành. Mà cũng may mắn vì giáo sư Ablus đã dẫn hai chị em cô gần đến tiệm nên việc tìm kiếm cũng không quá lâu chỉ tầm năm phút cả hai đã nhìn thấy tên tiệm. Từ bên ngoài có thể thấy được bên trong bán những gì: Áo chùng đủ màu sắc, quần áo dạo phố hay những bộ đồ rất bình thường ở “ngoài phố”.
“ Đến rồi.” - Tom theo phép lịch sự, thân sĩ mở cửa cho Jemmy vào trước mới nối bước vào sau. Vì cánh cửa được mở nên tiếng chuông cửa ở phía trên kêu ‘leng keng’ nhắc nhở bà chủ tiệm đang nói chuyện với khách hàng của mình. Người phụ nữ sải bước về hai chị em.
“Ồ! chào hai con, ta có thể giúp gì cho hai đứa không?” - Người phụ nữ với vẻ ngoài mập mạp, hơi thấp lia ánh nhìn đánh giá cả hai vị khách nhỏ của mình.
“ Phu nhân, một ngày tốt lành.” - Jemmy mở lời hơi cong môi cười nhạt: “Chúng con là học sinh năm nay của trường Hogwarts, chúng con được giới thiệu về đồng phục trường ở tiệm ngài.” - Cô vẫn rất điềm đạm trước ánh nhìn của người phụ nữ dù cô biết rõ trong đó chẳng có ý tốt lành gì.
Hôm nay cô ra ngoài với chiếc váy dài qua gối màu rêu, xếp nếp nhẹ nhàng với áo thủy thủ tay phồng nhẹ màu xanh bạc hà cổ áo viền trắng. Mái tóc thì tùy ý buông sau lưng, một vài sợi tóc nghịch ngợm còn nằm trên vai áo. Chân nhỏ mai giày vải mềm, đúng kiểu em gái dịu dàng thanh lịch.
“ Vậy hai đứa đến gian trong để ta lấy số đo nhé. Rất nhanh sẽ có đồ thôi” - Bà nhã nhặn cười nhưng rất u sầu trong bộ áo chùm màu tím cà.
“ Cảm ơn phu nhân.”
Tom và Jemmy theo bà vào phòng trong. Bước ngang qua vị khách trẻ tuổi của bà. Đó là một thiếu niên với mái tóc màu nâu, hướng ánh nhìn về phía cô tò mò. Jemmy hơi gợn môi một nụ cười lịch sự, gật đầu thay lời chào hỏi. Dù sao cũng là người một trường trong thời gian tới.
“ Ưu tiên phụ nữ.” - Tom hướng ánh nhìn về chiếc bục cao, nắm tay cô dắt lên trên.
Sau một lúc quý bà Malkin để một chiếc thước dây phép thuật vô cùng háo sắc lướt qua lướt qua lướt lại trên người cô thì cuối cùng cũng xong. Jemmy dám khẳng định rằng cô phát hiện cái thước này còn loay hoay trên mông cô đến mấy lần đấy. Cô cứng người lại và thậm chí còn đổ mồ hôi ròng ròng trong suốt quá trình đó. Việc đó còn khổ hơn cả nhảy múa. Cô thà rằng mua đồ may sẵn hơn đi may đồ kiểu thế này.... Và cô chắc chắn 100% rằng Tom ưu tiên cô tuyệt đối là cố ý.
“ Một lúc nữa các con trở lại nhé!!” - Bà Malkin tiễn cả hai chị em cô ra khỏi cửa hàng.
“ Vâng, cảm ơn phu nhân.” - Jemmy cầm váy nhún nhẹ chào tạm biệt bà. Rồi cả hai quay người rời đi khỏi tiệm.
Cả con phố sáng rực ánh sáng vàng ấm áp. Những bụi hoa ông lão(*) tím hồng trải dài trên bậu cửa sổ khoe sắc.
“ Này, người ta đi rồi mà còn nhìn à?!”
“ …”
“ Cậu thích cô bé đó hả?! Sớm muộn gì cũng gặp lại thôi!”
“ Không, chỉ là thấy ở cô ta có hơi thở chết chóc thôi.”
…Đúng vậy, hơi thở chết chóc này, không lẫn vào đâu được!
“ Haha cậu nhạy cảm quá rồi đó.”
Chú thích:
(*): Cây Hoa Ông Lão – Clematis có Tên khoa học là Clematis uncinata, thuộc họ Ranunculaceae, xuất xứ từ Châu Âu và Trung Quốc.
Ông lão thuộc loại cây dây leo hóa gỗ, sống lâu năm, nhánh tròn, không có lông nhưng có khía, cây cao khoảng 0,7-3 m. Lá ông lão màu xanh đậm và bóng, hình trứng thuôn dài, có răng cưa, nổi rõ gân, hơi nhọn ở đầu. Lá xanh quanh năm. Hoa ông lão rất đẹp và nổi bật với nhiều màu sắc rực rỡ: trắng, đỏ, sẫm, xanh, tím, hồng, vàng… hoặc phối trộn hài hòa giữa các màu.
Ý Nghĩa: Tài khéo léo, mưu mẹo
Cây hoa ông lão với sự xếp cánh đầy lắt léo trước đây được biết đến với ý nghĩa mưu mẹo, khéo léo. Ngày nay hoa ông lão được nhìn dưới con mắt khác biểu tượng cho sự tươi đẹp, thông minh, tài trí.
Tặng nhau đóa hoa ông lão như một lời khen ý nhị đến với người nhận rằng họ không chỉ đẹp mà còn rất khéo léo, tháo vát.
Hoa ông lão còn được dùng để chúc mừng hôn nhân hạnh phúc, bền lâu, biểu tượng năm thứ 8 của hôn nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]