Chương trước
Chương sau
Lời khuyên thứ mười một của Gryffindor: để trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng, chúng ta có thể bỏ qua lợi ích cá nhân

Mụ Umbridge trong cơn tức giận có ý đồ dùng Chân Dược đối với trẻ vị thành niên, sau đó đã bị con rắn nhỏ mắt xanh cực kỳ kích động và bái phục Viện trưởng của mình và cả con rắn nhỏ tóc bạch kim lòng dạ khó lường lần đầu tiên cùng nhau phá luật mà không bị túm nhược điểm, để rồi đạt được thắng lợi trở về. Ngoài ra, còn có bọn sư tử nhỏ chỉ e thiên hạ không loạn đã đi khoe khoang khắp nơi.

Thế nên, các bậc phụ huynh cũng biết hết.

Vì vậy, cho dù lần này không có Rita Skeeter, thì trên báo cũng có đủ loại bình luận bắt đầu bùng nổ.

[Với tư cách là một phụ huynh, đồng thời cũng là người có quan hệ mật thiết với Văn phòng độc quyền về sản phẩm vui đùa thuộc chính phủ, tôi dám lấy kinh nghiệm nghề nghiệp của mình ra bảo đảm, WPW – Anh em Weasley Potter đã đăng ký sản phẩm vui đùa độc quyền, sau khi trải qua việc kiểm tra, xem xét đều được chứng nhận là an toàn. Thật nực cười! Đó là những món đồ chơi vui đùa lành mạnh, rất thành công, ở đây tôi có thể liệt kê ra một phần trong danh sách các món hàng: hộp pháo bông và bánh qui chim hoàng yến, tổng cộng có mười tám loại, cực kỳ thú vị, cực kỳ an toàn, căn bản không có yếu tố gây hại. Có thể xem đồ dùng vui đùa của bọn họ là nhất quán đi theo phong cách — có lẽ là nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối không có ác ý.]

[Cá nhân tôi cực kỳ phẫn nộ đối với sự việc lần này, một người do Bộ cứng rắn nhét vào Hogwarts làm giáo viên, một người không hề có quyền điều tra chất lượng dạy học mà lại là một điều tra viên cấp cao, vậy thì có quyền gì dùng một loại thuốc có tính chất nghiêm trọng như thế đối với bọn nhỏ? Với tư cách là một nhà pha chế dược có bốn mưới tám năm kinh nghiệm ở Bệnh viện Thánh Mungo, tôi sẽ giải thích nghiêm túc, rõ ràng cho các bậc phụ huynh hiểu về tính nguy hiểm và tác hại của Chân Dược, từ đó có thể hiểu nguyên nhân gây ra sự phẫn nộ của các chuyên gia và sự lo lắng của các bậc phụ huynh! Trong Chân Dược, có bảy nguyên liệu được nằm trong danh sách bị hạn chế, kiểm soát giao dịch an toàn ở mục C, chúng theo thứ tự là….]

[Bản thân tôi lấy cách nhìn khách quan để nhìn nhận vấn đề, dù bọn nhỏ bệnh thật là do chúng vì muốn trốn học mà ngã bệnh, nhưng mà vì sao bọn nhỏ phải dùng cách thức cực đoan như vậy, thậm chí không tiếc làm hại chính bản thân mình để trốn học? Trong các môn học khác, bọn nhỏ đã từng có hành vi quá khích như vậy sao?

Cho dù bọn nhỏ trốn học, nhưng giáo sư của môn này chẳng lẽ không thử xem xét lại chất lượng bài giảng của mình? Con tôi từng kể với tôi là, nó thích nhất là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tuy là môn này hay đổi giáo viên mới, nhưng rõ ràng hai vị giáo sư tiền nhiệm đều rất tài giỏi…]

Ở trong trường cũng có tình trạng phẫn nộ và kháng nghị, Hội đồng Quản trị trường lúc này đã tuyên bố một phát biểu quan trọng — Lucius đã liên hệ với hai vị trong Hội đồng Quản trị đang nghỉ phép ở châu Úc, cùng ký tên vào thư đề nghị ‘Loại bỏ chức vụ giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Dolores Umbridge’ — hơn nữa, cũng công khai trên báo rằng, bọn họ cũng không chấp nhận hành động ‘tiến cử giáo viên’ như thế của Bộ.

[Dạy học là chuyện quan trọng hàng đầu trong nước, liên quan tới tương lai của thế giới phù thủy, cho dù từ góc độ của bậc phụ huynh hay của Ban Hội đồng hoặc là một người bình thường có ý thức cộng đồng xã hội, tôi đều không tán thành cách làm ‘tiến cử’ như thế. Năng lực và nhân phẩm của giáo viên là rất quan trọng đối với học sinh, vì thế nên công khai, công chính trải qua sát hạch và đánh giá kỹ năng dạy học, chỉ với điểm này, tuy tôi là một nhân viên cấp cao của Bộ, nhưng chính tôi cũng không thể phủ nhận được, chính phủ hiện tại vẫn còn nhiều thiếu sót…]

Hội đồng Quản trị trường tỏ vẻ bọn họ không có cách nào trực tiếp đá người, vì đó là người do Bộ Pháp thuật cứng rắn phái tới, cho nên nếu muốn sa thải người thì còn phải xem ý của Bộ, nhưng theo quan điểm của trường học thì bọn họ hiển nhiên không chào đón nhân vật nguy hiểm như vậy ở lại trường học, nguy hại đến sự an toàn của học sinh, hơn nữa không chấp nhận Bộ Pháp thuật tiếp tục lấy phương thức đề ra Đạo luật ‘ngu xuẩn’ đưa đến Hogwarts một vị giáo sư không hợp cách.

Kết quả trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Draco đã đá con cóc kia ra khỏi trường, mà Bộ Pháp thuật rốt cuộc cũng phải gỡ bỏ Đạo luật Giáo dục số 12 kia. Đối với vị trí còn trống này, trước khi Bộ Pháp thuật có cơ hội giở trò mánh khóe thì Hiệu trưởng Dumbledore đã phát biểu trên báo trước một bước — ông sẽ tạm thời giữ chức giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cho đến tận năm sau trước khi tìm được người thích hợp.

[Việc này thật trùng hợp!] Lúc cụ Dumbledore phát biểu với giới truyền thông đã nói, [Trong hè vừa rồi, có nhiều phù thủy cho rằng mấy năm nay tôi đã làm việc quá vất vả, nên cực kỳ hiểu lòng người cho tôi một chút thời gian làm những việc mình muốn làm, hiện tại, rốt cuộc tôi có thể có nhiều thời gian làm bạn với học sinh của mình rồi…

A, đúng vậy, với chức vụ này thì vấn đề tuổi tác cũng phải quan tâm đến, tôi sẽ tìm một người có thể trợ giúp hoàn thành mục tiêu dạy học cho mọi người — tôi đã quyết định, Harry Potter sẽ là người trợ giảng của ta.

Lúc tôi đưa ra quyết định này, dường như tôi có nghe thấy những tiếng hoan hô đầy hưng phấn trong Đại Sảnh đường…]

Xem ra, vấn đề đã được giải quyết, ngoại trừ Bộ trưởng Fudge từ nay về sau ăn ngủ không ngon thì tất cả đều vui vẻ.

Các học sinh Hogwarts đọc được tuyến bố này trên Nhật báo Tiên tri là vào sáng cuối tuần đi thăm làng Hogsmeade — tối hôm trước, Harry có cuộc nói chuyện với thầy Hiệu trưởng, thầy hỏi cậu trong học kỳ này có muốn giúp đỡ thầy gánh vác một phần trách nhiệm quan trọng không — còn phải nói, đương nhiên sư tử con đội lốt da rắn kia quả quyết đáp ứng, sau đó, thầy Dumbledore bảo cậu chú ý tới tờ báo phát hành trong hôm nay.

Vì vậy, mới thấy được một màn như thế này.

Harry đọc xong tin tức, liền ngước đầu lên nhìn về phía bàn giáo viên, ngài Hiệu trưởng đang cười híp mắt, nhấm nháp một phần bánh sô-cô-la, bộ dạng thoải mái, Harry lại quay đầu xem vẻ mặt hưng phấn của mọi người bên này — có chút lúng túng, “Sao lại là mình được? Mình hình như chẳng có chỗ nào hơn người …”

Draco đang sắp xếp lại danh sách học sinh Slytherin đăng ký đi làng Hogsmeade, nghe vậy liền ngẩng đầu, “Bảo vệ Hòn đá Phù thủy, giết chết Tử xà, bảo vệ an toàn cho Hogwarts, cuối cùng tống khứ con cốc hồng làm người khác buồn nôn kia… Tất cả là công lao của cậu. Một đứa bé hoàn toàn được nuôi dạy tốt, Kẻ Được Chọn, là ánh sáng hy vọng của cả xã hội, người thừa kế Slytherin, đệ tử ruột của Dumbledore… làm sao mà không có chỗ hơn người?”

Harry bị nhiều danh hiệu như vậy đánh lừa, “Nhưng mà, nhưng mà cậu lợi hại hơn! Cậu còn là Quán quân Thi đấu Tam pháp thuật đó!”

“Cậu là đối thủ cũng mình luyện tập, ai mà không biết chứ.”

“Nhưng mà —”

“Harry!” Draco buông sách trong tay xuống, “Còn nhớ lúc nghỉ hè Viện trưởng đã nói gì với chúng ta không? Nhớ rõ qui tắc hành vi thứ bốn mươi hai của Slytherin là gì không?”

“Trách nhiệm, có nghĩa là không thể trốn tránh.” Harry thấp giọng thì thào, sau đó, cậu hiểu được ý của Draco — xấu hổ quá.

Từ sáng sớm cho tới giờ, Draco chưa ăn được miếng nào, vì phải làm một Huynh Trưởng Slytherin cho tốt — giáo sư Snape đã từng nói với bọn họ, cho dù chỉ vài câu ngắn ngủn, thế nhưng đầy sự tin tưởng và kỳ vọng.

Bởi vì cậu là Harry Potter, Đứa-bé-sống-sót;

Bởi vì Draco là một Malfoy, là người thừa kế của Hogwarts lẫn Slytherin ;

Cho nên, trách nhiệm trước mắt, chưa bao giờ cho phép bọn họ có cơ hội nói ‘Không’.

Draco làm được, cậu ấy luôn làm được những chuyện phi thường, thậm chí gánh vác luôn cả những trách nhiệm vốn thuộc về cậu, hiện tại nhiệm vụ trợ giảng này, đó là trách nhiệm của chính Harry — cậu có thể vì chuyện này mà bối rối, kích động… thậm chí còn có sợ hãi, nhưng cậu là Harry Potter, đó nhất định là gánh nặng trên vai cậu, cho nên cậu không có lựa chọn khác, mà chỉ có thể làm tốt hoặc làm không tốt thôi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Harry ngẩng đầu thấy Draco đang quan sát cậu, ánh mắt thực khó hiểu, chính là sâu bên trong mắt có chút lo lắng, Harry không có nhìn lầm đâu. Harry nghiêng đầu ngẫm lại, nhún nhún vai, “Mình nghĩ lại rồi, có lẽ mình nên bắt tay vào soạn bài!”

Draco nở nụ cười, như vậy là tốt rồi.

Thật ra, trên người Harry có một loại lực tương tác và thu hút khó có thể diễn tả bằng lời, bởi vì có cậu ta, lúc này đây Hogwarts có sự đoàn kết mà thời chiến tranh kiếp trước chưa từng có, thiên phú này không phải ai cũng có được, có lẽ đây chính là điều thiếu sót lớn nhất của Chúa tể Hắc ám. Đến cả mình cũng không có, cậu ta khiến cho người ta có cảm giác giống Chúa tể Hắc ám — lợi hại, cường ngạnh, phong thái bậc bề trên, không dám đến gần. Mình ở tương lai có lẽ đại khái sẽ thành một lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nhưng vĩnh viễn cũng không có được loại ‘Sức hút đầy mị lực’ siêu cấp của Harry.

Hermione từng nhận xét cậu rằng: sa sầm nét mặt khiến người ta nhịn không được lui về sau; nhưng khi tươi cười có thể làm người ta bỏ chạy lấy người.

~*~

“Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám,” Dumbledore nói lời mở đầu, “là dạy chúng ta cho dù đối mặt sinh vật hắc ám, hay lời nguyền công kích thì cũng có thể dùng hết sức bảo vệ mình. Nhớ kỹ, ‘bảo vệ’ là điều rất quan trọng, các trò chắc là đang nghĩ, khi gặp phải nguy hiểm, thì làm thế nào mới bảo vệ được bản thân.”

Phía dưới hơn mấy trăm học sinh thì thầm với nhau, nhỏ giọng xì xào — lo lắng vị giáo sư mới nhậm chức này là một người bận rộn, mà trợ thủ của ông ta năm nay còn phải thi O.W.Ls, cho nên, cách dạy học môn Phòng chống giống như câu lạc bộ đấu tay đôi hồi năm hai của giáo sư Lockhart. Bốn Nhà học cùng nhau, theo thứ tự lớp phân ra ba nhóm lớn, thời gian học là sau bữa tối, địa điểm ở phía bên phải khu hành lang cấm ở lầu ba, nơi đó không gian cũng đủ lớn, mộ lần có thể chứa hơn mấy trăm người cùng luyện tập.

Buổi học ngày hôm nay có năm ba, năm tư, năm năm của cả bốn Nhà.

Thầy Dumbledore chờ trong giây lát, giơ tay lên, “Được rồi, giờ hãy yên lặng! Ta sẽ làm mẫu. Harry, thử tấn công ta, trò có thể dùng những biện pháp mà trò cảm thấy có lợi, dùng hết sức tấn công ta.”

Harry nắm đũa phép nghĩ một chút, quyết định xong, “Thưa thầy, thầy chuẩn bị xong chưa ạ?”

“Sai! Harry.” Dumbledore vô cùng nghiêm túc nhìn Harry, cũng nhìn lướt qua các học sinh khác, “Khi bị tấn công thì nguy hiểm ở đâu cũng có, nhớ lại lời của giáo sư Moody xem, luôn giữ cảnh giác, đừng bao giờ mong đối thủ sẽ cho các trò thời gian chuẩn bị.”

Harry nhìn Draco ở dưới đài một cái, lập tức quay lại gật đầu, “Được, như vậy đi —” Harry dường như một giây trước còn đang trong bộ dạng học sinh ngoan ngoãn gật đầu nghe lời chỉ bảo, nhưng chưa tới một giây sau liền giơ cao đũa phép, hô lớn, “Expelliarmus —”

Một tia sáng đỏ đánh trúng Hiệu trưởng Dumbledore, đũa phép của thầy ấy bị đánh văng.

Trong giây phút này, Hiệu trưởng Dumbledore dường như còn ngẩn người ra, chỉ có Harry có thể nhìn thấy trên mặt Hiệu trưởng trong giây phút đó hiện lên vẻ kinh ngạc, mà các bạn học phía dưới sau khi trải qua một khoảng lặng, thì bắt đầu sôi nổi huýt sáo vì vị tiểu anh hùng có thể đánh văng đũa phép trong tay vị phù thủy vĩ đại nhất, cho dù đó chỉ là làm mẫu trong giờ học, cho dù bọn họ trước đó đã sắp xếp như vậy, nhưng thoạt nhìn cũng đủ khiến người ta cảm thấy hưng phấn!

Harry gãi gãi đầu, mới nãy nét mặt của Hiệu trưởng, cậu còn nghi có phải là mình nhìn lầm rồi không.

Dumbledore sau khi cầm lại đũa phép, giơ tay khiến học sinh bên dưới yên tĩnh lại.

“Harry, có thể nói cho mọi người nghe vì sao trò lại chọn Thần chú Giải giới không?”

“Con nghĩ, khi đối mặt với công kích của phù thủy, thì đũa phép là hy vọng duy nhất của chúng ta, chỉ có tay cầm đũa phép thì mới có thể phóng ra thần chú bảo về mình hoặc phản kích lại đối thủ, vì vậy, nếu có thể dùng hết sức tách đũa phép khỏi đối thủ thì hi vọng thắng lợi sẽ lớn hơn.”

“Ý nghĩ thông minh.” Giáo sư Dumbledore gật đầu, cao giọng nói, “Phải nói rằng, ý tưởng của Harry càng hiệu quả hơn ý tưởng ban đầu của ta, đúng vậy, Thần chú Giải giới, một thần chú đơn giản nhưng rất hiệu quả. Nếu các trò có thẻ thành công tước đũa phép của đối thủ, với trình độ nào đó mà nói, đây chính là đòn phản kích hiệu quả — đồng thời phải nhớ kỹ — ta cảnh cáo: cho dù ở đâu cũng không được lơ là đũa phép của mình, không được — khiến nó — rời khỏi người. Mất đũa phép, hậu quả sẽ là mặc người chém giết.” Ánh mắt dưới cặp kính bán nguyệt của giáo sư Dumbledore toát ra vẻ nghiêm túc, khiến cho mấy trăm học sinh bên dưới trịnh trọng gật đầu, sau đó, Hiệu trưởng thoải mái vỗ tay, “Được rồi, nếu Harry nhắc nhở ta, thì buổi học hôm nay chúng ta còn có hai nhiệm vụ, Thần chú Giải giới và Bùa Khiên.”

Sau khi Hiệu trưởng Dumbledore hướng dẫn mọi người thực hiện hai câu thần chú, các học sinh chia cặp để luyện tập, Harry đương nhiên là bắt cặp với thầy Hiệu trưởng rồi. Thi triển Bùa chú đối với Harry mà nói thì dễ như ăn bánh, nhờ Draco đã tạo cho cậu nền tảng vững chắc và những lần hai người luyện tập cùng nhau, giờ đây, cho dù Harry tấn công hay phòng thủ đều rất linh hoạt, thuần thục. Ít ra đối mặt với thầy Hiệu trưởng điều khiển một vật hình cầu lơ lửng tấn công, thì biểu hiện của cậu còn chưa tới mức khó coi, điều duy nhất cần vượt qua đó chính là sự khác biệt giữa luyện tập và mô phỏng chiến đấu, theo như thầy Dumbledore mỉm cười nhận xét thì Harry thực hiện tương đối ổn.

Nhưng bạn học của cậu thì còn kém tới mấy bậc, vốn là có rất nhiều người đối với loại Bùa chú ‘cỏn con’ này chẳng thèm ngó tới, kết quả sau khi thực hành, mọi người mới phát hiện phóng ra Thần chú mà không mang lại hiệu quả như mong muốn. Có rất nhiều người giỏi lắm chỉ làm cho đối thủ của mình nhảy ra sau vài bước hoặc sợ co rúm người lại, hơn nữa càn làm thần chú lệch hướng phóng lên trời, đánh vào đèn chùm rên trần, trên cây cột, trên ghế, thậm chí còn làm vỡ mấy ô cửa kính, tóm lại là không đánh trúng đối thủ. Lúc này mọi người thu lại vẻ ngạo mạn của mình, xấu hổ bắt đầu luyện tập lại từ đầu.

Lần nữa bị vật hình cầu kia đánh trúng, giáo sư Dumbledore bảo Harry nên nghỉ ngơi mộ chút.

“Thân thủ vô cùng tốt, cực kỳ linh hoạt.”

“Nhưng mà thầy hầu như đứng không nhúc nhích!” Harry thở hổn hển, từ mặt đất đứng dậy, nhịn không được mà lẩm bẩm, giáo sư điều khiển vật hình cầu kia, còn cậu thì không thể không nhanh chóng tránh né, ngẫu nhiên có sơ hở sẽ phản kích, nhưng kết quả phóng Bùa chú để đạt độ chính xác, hiệu quả, ổn định đều không ổn. Từ đầu tới giờ luôn bị đánh trúng, Harry nhìn chằm chằm trái banh trong tay giáo sư Dumbledore, chết tiệt, chỉ là một trái banh cao su cũng khiến mình chật vật muốn chết, thậm chí từ đầu tới giờ giáo sư cũng không dùng một cậu thần chú tấn công!

Harry càng thêm buồn bực.

Dumbledore sờ sờ đũa phép bên hông lúc nãy bị Harry ‘tước vũ khí’ thành công, “Vừa nãy trò vừa mới nhắc nhở ta, ta phải mặt dày thừa nhận là, cây đũa phép này của ta quá quyền năng, nếu ta dùng nó để luyện tập với trò, có lẽ không cẩn thận làm trò bị thương.”

Harry thật không tình nguyện thừa nhận sự thật này, cậu rất không hài lòng với biểu hiện của mình.

“Ta lớn hơn trò cả trăm tuổi. Trò có thời gian một trăm năm để từ từ vượt qua ta, cho nên không cần phải thất vọng nhanh vậy.” Giáo sư Dumbledore nháy nháy mắt, “Tốt lắm, chúng ta nên đi xem mọi người luyện tập thế nào.”

Harry, có nhiệm vụ trợ giảng, đi xuống bục giảng xuyên qua đám người, cũng dựa vào kinh nghiệm của mình mà đưa ra lời hướng dẫn. Đi hết một vòng, tình trạng hiện tại trong phòng học đã khá hơn so với lúc mới bắt đầu rất nhiều, có nhiều người đã có thể nhắm trúng đối thủ, mà không phải trần nhà, cũng có một bộ phận học sinh xuất sắc có thể đánh văng đũa phép trong tay đối thủ.

Nhưng sau khi quan sát toàn cảnh, Harry nhìn thấy phía dưới hai người thành một cặp luyện tập, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Thưa thầy, như vầy có vẻ không ổn…”

“Harry, ta rất vui khi thấy trò đã nhìn ra.”

“Chúng ta hẳn là nên nhắc nhở bọn họ.”

“Đúng là như vậy, nhưng Harry à, trò phải lo lắng đến việc đa số mọi người không có tài năng bẩm sinh như trò đâu, hơn nữa, lần đầu học tập, bọn họ cần có cảm giác thành tựu và khích lệ.”

Harry đỏ mặt.

Tiếp tục luyện tập trong chốc lát, giáo sư Dumbledore nhìn đồng hồ, bắt cặp luyện tập có lẽ cả đêm cũng chỉ cần mọi người nắm giữ thuần thục một Bùa chú — Thần chú Giải giới, còn Bùa Khiên chỉ có một số ít học sinh ưu tú mới có thể bắt đầu luyện tập, trò Hermione Granger là một, đương nhiên là có Draco. Hiệu trưởng Dumbledore bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ ông nên chọn ra một trợ giảng cho từng lớp.

“Được rồi, thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm, hiện tại, ta muốn tìm hai bạn học biểu diễn một chút thành tựu trên lớp, trò Malfoy và trò Granger xin hãy bước lên bục — thực hiện Thần chú Giải giới,” giáo sư Dumbledore nói thêm, “Bùa Khiên, đương nhiên rồi, nếu các trò muốn thực hiện thêm.”

Hermione và Draco cách nhau mười bước xa, Hermione bất ngờ xoay người giơ đũa phép, “Expelliarmus —”

Draco chật vật nghiêng người bổ nhào về trước, trước khi thân thể ngã sấp xuống trên đất, cũng đã mất thăng bằng, đồng thời phản kích, “Expelliarmus —”

“Protego —” Hermione vội vàng đọc Bùa Khiên trước khi bị đánh trúng, đũa phép văng ra.

Giáo sư Dumbledore vỗ tay đầu tiên, “Rất tốt, phản ứng nhanh nhẹn, trò Granger, các trò có thể biểu diễn lần nữa không?”

Lần này, Draco ra tay trước.

Đồng thời không hề báo trước, nhưng dĩ nhiên Hermione đã nhanh tay phòng bị cho mình một Bùa Khiên trong nháy mắt lúc người xem còn chưa kịp nhìn, chặn lại thần chú của đối phương. Hơn nữa, gần như đũa phép trong tay vừa động, một giây cũng không lãng phí dùng động tác lưu loát phóng ra Thần chú Giải giới.

Draco tựa như biết trước Hermione có thể nhanh nhẹn như thế, cậu ta đúng lúc tránh thoát, thần chú xẹt qua đầu cậu ta, có thể tránh né được chiêu đó, cậu ta cũng đồng dạng không quên phản kích.

Bạn học phía dưới hầu như không kịp phản ứng, liền chứng kiến hai người trong lúc đó phóng bùa chú loạn xạ, giọng đọc thần chú trầm thấp gây áp lực lên đối thủ, hơn nữa, trong lúc công kích đồng thời nhanh chống tránh thoát — cứ như vậy vài ba hiệp trôi qua, tốc độ của Hermione chậm một nhịp liền bị Draco chộp lấy cơ hội, thực hiện thành công Thần chú Giải giới.

Các bạn học ở bên dưới từ lâu đã xem đễn mức say sưa, la hét, huýt sáo cổ vũ, không phải vì đã thực hành thành công Bùa chú cấp cao— chỉ riêng việc quyết đấu thỏa mãn thị giác thì quả là tuyệt vời!

“Đây mới là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chân chính trong lòng tôi!” Một học sinh ở trong đám đông rống to cổ vũ đã nghĩ như thế.

“Cám ơn, cám ơn phần biểu diễn phấn khích của trò Granger và trò Malfoy.” Giáo sư Dumbledore giơ tay ý bảo im lặng, sau đó, đặt câu hỏi. “Hiện tại, mọi người xem lúc nãy luyện tập có vấn đề gì không?”

Không ít học sinh có phản ứng nhanh, trải qua tiết mục như vậy bỗng nhiên hiểu ra, sắc mặt trở nên khá khó coi.

Một nửa khác vẫn ngu ngơ, khi nghe bạn bè nói thì cũng phát hiện được vấn đề.

Vì thế, trước giờ tan học, có nhiều người đang vì bản thân mình đã thực hiện thành công Thần chú Giải giới mà hưng phấn, kiêu ngạo, giờ đây bọn họ mới ý thức được như thế còn chưa đủ, cố gắng của bọn họ còn lâu mới đủ — ngay lúc đối mặt với nguy hiểm, đối phương sẽ không giống bạn học của chúng ta cứ đứng trơ ra trước mặt cho chúng ta nhắm, phóng thần chú, đánh bay đũa phép đâu.

~*~

Mỗi cuối tuần có ba lớp, có ba cấp bậc Phòng chống Nghệ thuật hắc ám khác nhau theo từng năm, nhằm bắt kịp trình độ dạy học của năm sáu, năm bảy, hiện giờ Harry đã phải khắc khổ luyện tập thần chú không tiếng động, mà bạn học của cậu, chính xác mà nói, là toàn bộ các anh chị lớp trên đều làm được như vậy trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà hưng phấn không thôi.

Thường thường đi trong hành lang được các bạn học chào hỏi, vỗ vai đã không còn là chuyện lạ, hiện tại đáng sợ nhất chính là không biết khi nào sẽ có bạn học khiêu khích hô lớn nhảy ra, múa may đũa phép đồng thời phóng qua một cái Bùa chú công kích đơn giản, trong lúc công kích và phản kích đã khiến hành lang trở thành tràng quyết đấu.

Loại kết quả này, đúng là dở khóc dở cười mà.

Kẻ thù ở trước mắt, có thể giữ được ý thức phòng bị cũng có thể học được kỹ thuật tránh né linh hoạt cũng là chuyện tốt, nhưng giờ nghỉ giữa tiết mà dùng để đùa giỡn với nhau như vậy, tất nhiên là khó tránh khỏi va chạm, cũng dễ bị trầy xước. Bà Pomfrey cũng đã rống qua nhiều lần, bốn Nhà đều bị bắt tăng cường thời gian tuần tra trong hành lang, đồng thời đồng hồ bảo thạch của mỗi Nhà đều đang dao động ở mức cực thấp.

Bên trong nội bộ giáo viên, người bực bội nhất chính là Giám thị Flich. Cảnh báo thứ bốn trăm hai mươi sáu trước lúc khai giảng của ông ta: không được sử dụng pháp thuật trong hành lang, đều bị bỏ xó. Nhưng cho dù là Giám thị Filch hay Bà Pomfrey đều bị đám học sinh quậy phá dư thừa năng lượng gấy sức ép đến phát cáu lên người Viện trưởng mỗi Nhà, tâm tình bọn họ cũng chỉ là bực bội đôi chút mà thôi — còn Bộ trưởng Fudge đối mặt với bầu không khí như thế này ở Hogwarts, đã muốn lâm vào khủng hoảng.

~*~

Lời chủ nhà: Ta buồn ngủ lắm luôn á, nhưng ráng mà ngồi edit, mỗi tuần một chương chậm như thế mà còn không chịu edit thì ta sợ sẽ bị đốt nhà mất thôi TT^TT

~*~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.