Chương trước
Chương sau
Hôm nay Halloween, Hoàng tử của bọn họ cầm theo một cung tên vàng, bộ dáng có chút giống Vương tử Tinh linh.

“Draco, cậu làm gì vậy?”

“Cậu định làm gì thế?”

Mọi người cảm thấy có chút kì quái khi trong tay Draco cầm theo vũ khí.

“Thật ra là chúng ta bị ngài Hiệu trưởng lừa, đây không phải là một lằn tuổi bình thường mà nó là một phép thuật giới hạn che chắn, bao phủ toàn bộ phạm vi xung quanh Chiếc Cốc lửa.” Draco nhàn nhã ngồi xuống tự rót cho mình một ly nước mật. “Vì đảm bảo cho việc chắc chắn không có học sinh nào dưới mười bảy tuổi, Hiệu trưởng đã đem loại phép thuật này liên kết với thông tin hồ sơ nhập học của chúng ta, thông qua kiểm tra so sánh — như tôi đã đoán. Cho nên, nếu chúng ta không có cách nào để thay đổi hồ sơ nhập học thì chỉ có một biện pháp thôi.”

Mọi người nín thở…

“Rốt cuộc là cái gì?” Một đám người nhịn không được liền hướng Hoàng tử của bọn họ mà la lên, bởi vì sau khi Draco nói xong một số chuyện quan trọng liền bắt đầu từ tốn mà dùng bữa.

“Chú ý hình tượng, các quý cô quý ngài.” Draco cầm lấy một miếng bánh mì nướng ở một bên nhàn nhã quết bơ.

Mọi người: “…”

Zabini sauy nghĩ một lúc lâu, lại nhìn nhìn cung tên của Draco, tựa hồ hiểu được đôi chút, “Draco, tôi cảm thấy cậu nói không đúng lắm, mới vừa nãy Chiếc Cốc lửa phun trả lại tên của bọn tôi mà.”

“Không, không phải Chiếc Cốc lửa.” Draco thập phần khẳng định. “Đúng, Hiệu trưởng bố trí phép thuật phòng hộ, ở tầng phòng hộ cuối cùng kiểm tra tên trên tờ giấy trước khi Chiếc Cốc lửa chính thức đốt cháy tờ giấy để tiếp nhận tên người dự thi, sau đó phun trả lại cho các cậu; bởi vì mấy trăm nay qua Chiếc Cốc lửa chưa bao giờ có sử dụng qua dược hạn chế, cho nên việc phân biệt tuổi không dính dáng tới Chiếc Cốc lửa mà chỉ là do lớp phòng ngự phép thuật kia sàng lọc tuổi.”

Draco sau khi ăn xong hai cái bánh kẹp, dùng khăn lau đi nước sốt dính trên ngón tay rồi đứng dậy, “Biện pháp chính là phá vỡ lớp phòng hộ phép thuật.” Draco cầm theo cây cung đứng cách lằn tuổi khoảng hai mươi thước Anh — cách Chiếc Cốc lửa khoảng ba mươi thước. Trên tay anh có cầm hai mũi tên, trong đó có một mũi tên gắn một tờ giấy báo danh.

Trong lúc tầm mắt mọi người gắt gao bám trên người Draco;

Trong lúc tất cả mọi người ở hành lang đều lùi lại chừa ra một khoảng trống chừng ba mươi thước Anh;

Trong lúc mọi người trong lòng còn đang hoài nghi…

Draco lưu loát giương cung, sau đó chỉ trong nháy mắt, hai mũi tên lần lượt nối tiếp nhau phóng ra như chớp.

Khi mũi tên đầu phóng vào kết giới của lằn tuổi phép thuật, lần thứ hai mọi người được chứng kiến vòng tròn phép thuật to lớn bị đầu mũi tên nhọn làm cho dao dộng — khi mũi tên vàng đâm vào nó liền giống như một hòn đá ném xuống hồ nước tạo ra từng đợt sóng gợn, nhưng loại dao dộng phép thuật này thì lại bắn ra những ánh sánh chớp nháy khiến người xem cũng không nhịn được mà co rúm lại với nhau.

Mũi tên vàng sắc bén sau khi phóng đi đã phá vỡ lớp phòng ngự mở đường thuận lợi cho cho mũi tên thứ hai nối đuôi tiến vào. Mũi tên thứ nhất sau khi giằng co vượt qua lớp kết giới, đang bay nửa đường thì vô lực rớt xuống trên mặt đất, hoàn thành nhiệm vụ của mình, phép thuật bảo vệ mạnh tới nỗi làm cho mũi tên cũng bị cong luôn.

Còn mũi tên thứ hai cũng bay xuyên qua lớp phép thuật phòng ngự bên trên Chiếc Cốc lửa, sau khi xuyên qua ngọn lửa, nó cũng hết lực rớt xuống đất, tình trạng cong vẹo của nó còn thảm hơn cái trước, thậm chí thân mũi tên cũng bị nứt toạc ra. Lúc đó mọi người cũng nhận thấy là miếng giấy buộc trên đó đã biến mất — Draco trước đó dùng loại giấy dễ bắt lửa, gặp lửa liền cháy, cho nên tờ giấy buộc lên thân tên lúc nó bay xuyên ngọn lửa trong Chiếc Cốc lửa thì đã bị thiêu hủy.

Khi phát hiện tờ giấy trên thân tên biến mất mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc chứng kiến ngọn lửa lam trong Chiếc Cốc lửa chuyển thành sắc đỏ — Chiếc Cốc lửa đã chấp nhận tờ giấy báo danh giống như của mấy học sinh năm sáu năm bảy.

“Vậy là báo danh thành công rồi.” Draco nhướn mày, đắc ý nhếch môi.

Cả Sảnh Đường yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó lại vang lên những tiến vỗ tay hoan hô, trầm trồ khen ngợi, có lẽ đối với việc phá vỡ quy tắc, mỗi học sinh nho nhỏ ở Hogwarts đều có bản năng háo hức, nóng lòng muốn thử. Mà hiện tại Blair thậm chí còn hận không thể tiến lên vỗ vai vị hoàng tử vừa trình diễn một màn đặc sắc; Harry thì trực tiếp bổ nhào qua ôm lấy Draco, cậu yêu chết cái bộ dáng hiện tại xấc xược, phách lối của tên khốn này rồi!

Thời điểm phu nhân Maxime dẫn theo đám học sinh trường Beauxbatons đi đến, bọn họ lần lượt đem tên mình bỏ vào trong Chiếc Cốc lửa, trong đó cô nàng xinh đẹp nhất – người mang trên mình huyết thống của Veela, sau khi cô ta bỏ tên mình vào liền nhìn sang bên đây — tuy rằng nhìn về hướng hai người trong khi Harry còn ôm bám trên người Draco, nhưng mà người nào có mắt đều cũng nhìn ra quý cô xinh đẹp kia đang nhìn ai.

Harry quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt Draco, may mà cậu ta không giống như những người khác đỏ mặt hay làm ra chuyện gì ngớ ngẩn, bằng không cậu cũng sẽ bóp chết cậu ta! Harry căm giận nghĩ xong, bỗng dưng buông tay ra, sờ sờ tóc mình, cậu có cảm giác ý nghĩ vừa rồi rất quái lạ!

Lúc Dumbledore đến ăn sáng thì mọi người náo nhiệt tụ tập vẫn chưa tản đi, bọn họ còn đang bàn luận sôi nổi vì thế ngài Hiệu trưởng sau khi nghe được sự việc vừa xảy ra, liền trực tiếp đến bàn dài Slytherin mượn nhìn hai mũi tên cong cong vẹo vẹo kia. Ông ta quan sát kỹ, “Một ý tưởng không thể tin được, kiến thức trụ cột về luyện kim thuật cực kỳ nắm vững, còn Bùa chú và Độc dược cũng vô cùng xuất sắc, vậy chắc là đã thành công rồi sao, Draco?”

“Vâng, thưa Hiệu trưởng.”

“Nếu cuối cùng được Chiếc Cốc lửa chọn thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên đâu, Draco.” Hiệu trưởng vỗ vỗ vai Draco, liền vui vẻ trở lại bàn giáo viên ăn sáng.

Giáo sư Snape từ sớm giờ đã nghiêm mặt, con đỡ đầu của mình ngày càng giống con công bạch kim kia suốt ngày xòe đuôi mà khoe mẽ, thật không hổ là con ngoan của cha mà! Không, tuyệt đối không! Nếu mình còn muốn cứu vớt lại thời gian riêng tư của bản thân và không phải chịu đựng con công kia xòe đuôi ra đi qua đi lại trước mặt mình khoe khoang! Về chuyện này, một chữ mình cũng không hé răng với Lucius!

Đúng vậy, giáo sư Snape muốn giấu diếm nhưng nếu như Draco trở thành một trong ba vị Dũng sĩ thì cái tin tức phấn khích này sớm muộn gì cũng lọt vào tai Lucius, hơn nữa con công bạch kim này sẽ quấn quít lấy Sev phấn khích mà khoe ra lông đuôi xinh đẹp của mình. Nhưng Snape cũng không lo lắng, ông ta không cho rằng Draco sẽ thật sự trở thành Dũng sĩ của Hogwarts, dù sao thằng bé chỉ mới có năm tư, ngoài ra cũng có rất nhiều học sinh năm sáu năm bảy bỏ tên vào Chiếc Cốc lửa, mà trong đám học sinh báo danh, bản thân giáo sư Snape lại chú ý tới Hufflepuff Cedric Diggory – một học sinh kiên định, mạnh mẽ, thận trọng. Chính Xà vương cũng phải thừa nhận là Cedric cực kỳ tài năng, tuy rằng cậu ta không phải là một Slytherin.

Nhưng kết quả ai mà biết trước được?

Sau màn biểu diễn phấn khích lúc sáng, Draco và Harry ẩn mình trong thư viện, Draco dường như rất nhàn rỗi, liên tục đổi trả sách báo để đọc. Tới buổi trưa, bọn họ bị Hermione lôi kéo đến bãi cỏ bên hồ, Hermione hết kể lại hỏi về chuyện quyền lợi của gia tinh, không biết ở đâu nghe được thông tin rồi cho rằng gia tinh đều sống trong tình trạng tồi tệ như nô lệ, cực kỳ bi thảm, cho nên vô cùng quan tâm tới đời sống của con gia tinh Kreacher của nhà Black.

Địa vị của Kreacher trong nhà Black chính là ‘ông vua không ngai’, cả nhà Black đều nằm dưới sự chỉ huy của nó, lão gia tinh tính tình thực hung hăng càn quấy! Hơn nữa sau khi trải qua chuyện của Regulus, chưa kể Sirius mà ngay đến vị khách là Draco cũng dành cho Kreacher ba phần tôn trọng.

Hermione dùng lời lẽ nghiêm khắc phê bình Draco quen ăn sung mặc sướng, tính tình ngạo mạn cũng đã đành, nhưng mà đến cả Harry tự nhận tính tình hòa đồng, thân thiện cũng bị Hermione mắng đến nỗi không ngóc đầu lên được, lại còn oan ức bị gắn mác ‘Quý tộc áp bức nô lệ’. Harry bị mắng đầy bụng oan ức, không hiểu sao lại phát hiện đây là ngày ‘Halloween tồi tệ nhất’ từ trước đến nay, lúc này liền bình tĩnh lại.

Rồi màn đêm cũng buông xuống, tiệc tối Halloween và thời điểm công bố những Dũng sĩ vinh dự cũng bắt đầu.

Chiếc Cốc lửa được thắp cháy trong vòng hai mươi bốn giờ, sau khi bọn họ cơm nước no nê thì ngọn lửa bỗng nhiên đổi màu.

“Đã đến thời khắc kết quả lựa chọn được công bố!” Dumbledore dùng nĩa ăn gõ gõ lên cốc, tiếng leng keng giòn vang lan khắp Đại sảnh khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Sau khi ngọn lửa đổi màu được một lúc, bỗng nhiên bốc lên cao hai thước phun ra một miếng da dê, Dumbledore chụp được, “Dung sĩ của Durmstrang — Viktor Krum!”

Người của bàn dài Slytherin nhiệt liệt vỗ tay hoan hô ngôi sao lớn đang ngồi ở bàn của bọn họ, bên cạnh đó các dãy bàn khác đều trầm trồ khen ngợi nhiệt tình.

“Tài năng y như danh tiếng, hoàn toàn xứng đáng!” Harry thật cao hứng.

Trước khi Viktor Krum rời đi, âm trầm hướng mắt nhìn Harry.

“Anh ta có phải là loại người ở trường hợp đặc biệt thì lại càng âm trầm?” Đợi người vô duyên vô cớ dùng mắt lạnh nhìn mình đi xa, Harry nhịn không được nhỏ giọng oán hận với Draco.

Trận ồn ào náo nhiệt cũng đã qua, ngọn lửa lại đổi màu, lần thứ hai bốc lên cao rồi phun ra một tờ giấy ở trên có viết: “Dũng sĩ của Beauxbatons — Fleur Delacour!”

Harry nhìn về phía bàn dài Ravenclaw nơi mà cô gái Pháp có mái tóc dài màu bạc kia đang ngồi, có rất nhiều người hoài nghi là cô ta có huyết thống Veela, sáng nay còn liếc mắt đưa tình với Draco (uy!).

Tiếp đến là thời khắc mấu chốt.

Draco nhìn thấy ngọn lửa lại bốc lên trong Chiếc Cốc lửa, bỗng nhiên xoay qua nói thầm bên tai Harry, “Harry, lấy thận phận người có khế ước có thể ra lệnh cho Chiếc Cốc lửa kia không?”

“Mệnh lệnh gì?” Harry khó hiểu hỏi.

“Chiếc Cốc lửa chọn Draco Malfoy là Dũng sĩ của Hogwarts.” Con rắn nhỏ tóc bạch kim nói rồi nhướn nhướn mày.

Harry trừng to mắt, “Draco — ”

Lời nói tiếp theo của Harry bị giọng nói hùng hậu của Dumbledore cắt ngang, “Dũng sĩ của Hogwarts ­— ” khi Chiếc Cốc lửa phun ra mảnh giấy cuối cùng Dumbledore liền bắt được, liếc mắt nhìn cái tên ở mặt trên, Dumbledore khoái trá cười, nhất thời làm bụng dạ của toàn bộ học sinh Hogwarts ngứa rang, cảm thấy hai giây tạm dừng kia cứ dài như cả thế kỷ vậy. Sau đó ánh mắt ông ta xuyên qua mắt kính hình bán nguyệt quét qua ánh mắt của Harry và Draco, “Là Draco Malfoy!”

Bàn dài Slytherin đột nhiên bùng nổ như đạn tạt, đồng thời người của các nhà khác cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, hận không thể làm cho trần nhà nổ tung lên, tại sao không chứ? Phương thức báo danh đầy phấn khích đột phá giới hạn của Draco đã khiến cho mọi người đối với lần này vẫn ôm mong chờ, sau đó cậu ta lại trở thành đại diện cho Hogwarts không phải sao?

Mồm Harry há to ra, máy móc đứng lên ôm tên khốn tóc bạch kim kia, mạnh mẽ vỗ vai cậu ta, sau đó nhìn Draco đắc ý đem sự liều lĩnh che dấu sau lớp lễ phép, khiêm tốn mỉm cười hướng mọi người lịch sự gật đầu tiếp theo liền rời đi hướng cửa bên hông Đại Sảnh, bên trong có một căn phòng nghỉ ngơi nho nhỏ.

Harry hoàn toàn không biết là Chiếc Cốc lửa chọn Draco còn bởi vì Draco ‘ra lệnh’ cho Chiếc Cốc lửa chọn cậu ta — mệnh lệnh kia thật sự có hiệu lực sao? Khế ước Salazar chết tiệt! Salazar chết tiệt, lúc đầu ông ta vì sao phải dùng ngôn ngữ Tinh linh để viết khế ước chứ, hại bọn họ giờ đây đều xem không hiểu!

Draco đi thẳng tới cửa trong khoảnh khắc quay đầu lại thấy ngọn lửa bên trong Chiếc Cốc lửa đã tắt, không hề có bất kỳ dị động nào xuất hiện, trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau đó các Dũng sĩ tụ tập trong căn phòng kia nhận được sự chúc mừng và cổ vũ của toàn bộ ban giám khảo, nhưng việc Draco Malfoy đứng ở bên cạnh Krum và Fleur có vẻ không được đồng bộ lắm.

Giám khảo Crouch đứng trước mặt các vị giáo sư và tuyển thủ, tuyên bố hạng mục thi đầu tiên: vào ngày 24 tháng 11, nội dung thi không tiết lộ — có gan đối mặt với những thứ không biết trước chính là một phẩm chất mà phù thủy cần có. Ông Crouch vẫn nghiêm túc như xưa, có lẽ còn có chút mệt mỏi không thể che dấu được, sau khi tuyên bố xong liền rời đi, còn ông Bagman thì rất cao hứng, bộ dạng luôn cười ngây ngô làm như ông ta muốn bỏ hết mọi công tác nặng nhọc ở Bộ Pháp thuật mà lưu lại trường tiếp tục thể nghiệm một đêm cuồng nhiệt, hưng phấn này.

Vì ông ta đề nghị, cuối cùng các vị Hiệu trưởng và các giáo sư đều đồng ý đêm nay phải nâng ly chúc mừng. Giáo sư Snape cũng không có phản đối, chỉ là trước khi đi ông ta ném cho Draco một ánh mắt đầy ý vị thâm trường, không phải phê bình — không tốt — bởi vì vinh dự, cố gắng đạt được vinh quang đều lại mục tiêu theo đuổi cả đời của Slytherin, giáo sư đương nhiên có thể hiểu được lý tưởng phấn đấu của Draco, hơn nữa hành động của cậu còn nằm trong phạm vi quy tắc của ông ta, không có gì trái với quy định.

Đồng thời, có lẽ giáo sư Snape thật sự là lo lắng con công bạch kim kia đến gây rối cho mình. Trong hai tháng tới, Bậc thầy Độc dược gần như dự đoán được bản thân chỉ sợ không còn chút thời gian cá nhân dư dả nào.

Quả nhiên, đối với con công bạch kim kia, Bậc thầy Độc dược lại có tài năng tiên đoán tuyệt vời.

Thứ Hai, thậm chí còn chưa tới giờ cơm trưa, vị gia chủ nhà Malfoy, quan chức cấp cao của Bộ Pháp thuật, từ trong lò sưởi bước ra nhìn thấy Severus đang chấm điểm bài tập khi nhìn thấy mình cũng không phản ứng gì.

“Sev thân mến, một tin tức tốt như thế lại là do kẻ khác không thân quen báo cho thật sự sẽ không khiến người ta căm tức sao?” Vị quý tộc tóc bạch kim giả vờ sợ hãi than vãn, đôi mắt lam híp lại, ông ta nở nụ cười nguy hiểm với Bậc thầy Độc dược — đáng chết, việc lớn như vậy, ông còn lạ gì tên Crouch lắm miệng có bộ mặt người chết kia?

Vị quý tộc kia trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của giáo sư, rút cây bút lông chim đang phê bài tập ra khỏi tay Bậc thầy Độc dược, hoàn toàn chẳng xem vị giáo sư Snape có thể dọa mấy động vật nhỏ ở Hogwarts tối tăm mặt mũi ra gì, cười để lộ tám cái răng, “Sev, hi vọng anh sẽ không phiền đem đoạn trí kia rút ra cho ông bạn này thưởng thức một chút, a — còn có một màn đầy phấn khích của con rắn nhỏ nhà ta như thế nào phá vỡ được lằn tuổi hạn định mà lão già điên điên kia vẽ ra.”

Giáo sư Snape đen mặt nhìn móng vuốt của con công bạch kim đang vuốt ve trên vai mình, chết tiệt, anh ta sao lại còn có lòng tham không đáy như vậy chứ?

~*~

Mặc kệ cha viết thư mắng anh sao lại không đem sự kiện kia thông báo cho nhà biết, khiến cho cha và mẹ anh giống như kẻ ngốc được người ngoài chúc mừng uy phong nhà Malfoy mà chẳng hiểu gì, nhưng đối với Draco, ở trong ánh hào quang, trước khi tiến vào trận thi đấu đầu tiên, cuộc sống của anh liền loạn cào cào cả lên.

Giống như lúc nào cũng có người đứng lại chào hỏi;

Giống như lúc nào cũng phải đối mặt với tiếng hô lớn từ các phần tử cuồng nhiệt đột nhiên vọt lại trước mặt;

Giống như ở mỗi hành lang đều gặp phải những cô bé nhìn mình mà cười ngu ngơ;

Còn có hằng đêm đều có một số lượng lớn kẹo và sô-cô-la, đủ để nhét đầy phòng của anh và Harry — mà nhiêu đó còn chưa bằng với số lượng thư mà anh nhận được đâu, ở trong hầm bạc Gringotts của nhà Malfoy hay người thừa kế cũng đều nhận được rất nhiều quà tặng hâm mộ.

Đến nỗi cuối cùng Draco rốt cục hiểu được vì sao mà Harry hồi đó không muốn ở trước mặt đám người này tươi cười rạng rỡ, vì sao mà cho đến bây giờ Harry có thể mặc quần áo đúng với chuẩn mực mặc dù vẫn có biểu hiện không kiên nhẫn, nhưng kiểu tóc thì nhất định cứ y như cũ cho dù thợ làm tóc có tay nghề lão luyện cũng phải bỏ cuộc.

Hoàng tử Slytherin tuy rằng không có tiếng xấu, nhưng đối với những lời chúc mừng cũng không tỏ vẻ gì, Draco cho rằng gần đây mình không hề mang vẻ mặt ôn hòa nhưng mà không hiểu tại sao dường như chẳng ai để ý tới bản mặt cùng toàn thân phát ra hơi thở lạnh như băng của anh. Nhưng mà Draco còn không biết rằng mức độ được chú ý hiện nay so với chính thức được chạm mặt cây bút lông chim của Rita Skeeter thì đúng thật không tính là chuyện lớn gì.

Tam cường Dũng sĩ đã được tuyển ra nhất định phải gặp mặt cùng truyền thông, Nhật báo Tiên tri phái ‘Nữ hoàng tán chuyện’ của bọn họ ra, Rita Skeeter, một phóng viên chuyên khoác lác, đeo cặp mắt kính khảm đầy đá quý, móng tay thì sơn toàn màu hồng.

So với hai vị Dũng sĩ còn lại thì thiếu niên mười bốn tuổi – người thừa kế gia tộc Malfoy, một gia tộc thuần huyết cổ xưa, giàu có, lại còn là bạn thân đáng tin cậy nhất của Đứa-bé-sống-sót Harry Potter, bên cạnh còn có những tin đồn cậu ta chính là người thừa kế của Salazar Slytherin, loại tình huống này gặp phải Rita Skeeter thử hỏi được còn được viết như thế nào?

Trong khi ba vị Dũng sĩ đợi các nhân viên chuyên môn kiểm tra đũa phép thì ‘Nữ hoàng tán chuyện’ liền chộp lấy cơ hội phỏng vấn.

Ngồi bên cạnh chỗ cất chổi bay, Rita Skeeter lấy ra một cây bút lông chim thích nhiều chuyện để viết tốc ký, “Cha của em nhất định sẽ cảm thấy thật vinh dự nha, vâng, nghe nói trước kia dưới sự chứng kiến của mọi người em khiêu chiến với phép thuật hạn chế độ tuổi do Dumbledore thiết lập và giành được quyền tham gia thi đấu.”

“Nếu muốn làm Dũng sĩ của Hogwarts đương nhiên cần phải chứng minh thực lực của mình, em cũng không cho rằng đem tên mình bỏ vô là chọn …” Draco nói được phân nửa thì dừng, bỗng nhiên chú ý đến cái cây viết tốc ký kia viết nội dung chẳng liên quan gì tới những lời anh nói — [Rõ ràng, khi nhắc tới cha mình, cậu Malfoy kiêu ngạo hất cằm mình lên y như bộ dáng của vị Phó Bộ trưởng có màu tóc bạch kim.]

“Đừng để ý tới nó,” Rita Skeeter cười tươi rói rồi hỏi, “Nghe nói là em là bạn rất thân với Harry Potter… muốn làm bạn bè chân thật hay là muốn hưởng ké một chút vinh quang, vinh dự của Malfoy đều bị Đúa-bé-sống-sót lấn át hết, có phải là muốn mượn cơ hội này để chứng tỏ bản thân mình?”

“Không, chỉ là bạn bè thân thiết…” Draco còn chưa nói xong thì đã thấy cây bút lông chim đó viết trên giấy [Cậu ta là một đối thủ mạnh, ‘Đứa-bé-sống-sót tiêu diệt Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy’ – loại thành tựu này rõ ràng sẽ giúp nhà Malfoy càng thêm vinh dự…]

“Cái gì?” Trán Draco nổi cả gân xanh, “Cô Skeeter…”

“Hiện tại chúng ta sẽ nói đến vấn đề truyền thừa của Salazar…”

“Cô Skeeter!” Draco giận tái mặt, “Có một số chuyện không nên hỏi, hi vọng cô hiểu được. Về chuyện của Salazar, mặc kệ là cô nghe được tin tức gì, chuyện này cũng không thể trả lời. Mà nếu cây bút tốc ký kia còn xuyên tạc lời nói, còn muốn phỏng vấn vào hôm nay và xuất bản bán ra được số lượng lớn, cho dù cô là một phóng viên nổi tiếng thì cũng nên biết rằng, bản thảo thuộc loại nào, dùng bản thảo như thế nào, hướng dư luận đi về phía nào, cuối cùng vẫn là do chủ biên tập quyết định.”

Rita căn bản là không nghĩ tới một đứa trẻ mười bốn tuổi lại có thể uy hiếp được mình, miệng hơi hé ra, suy nghĩ, “…dường như tôi xem nhẹ khả năng của cậu Draco Malfoy rồi…”

“Không, chính là xem nhẹ tình đoàn kết của Slytherin thôi, bản thân cô cũng không phải có ác ý, cô Skeeter, suy nghĩ cẩn thận chính là giúp cô tránh việc uổng phí tâm huyết.” Draco cũng không muốn làm căng, đắc tội tiểu nhân là việc làm không sáng suốt, nhất là xích mích với loại phù thủy có tính tình xấu xa như Rita Skeeter, loại người mà thừa dịp người khác bất cẩn mà ra tay đục nước béo cò.

Rita âm trầm xoa xoa ngón tay mình, trong phút chốc tựa hồ đang đấu tranh nội tâm, rất nhanh sau đó liền khôi phục lại tinh thần, “Được rồi, đã hiểu, như vậy tôi có thể gọi em là Draco, được chứ? Chuyển qua chủ đề tán gẫu thoải mái hơn nha, thích mẫu bạn gái như thế nào? Nghe nói em và cậu Harry Potter dường như cùng thích một cô bé phù thủy của nhà Ravenclaw…”

Draco thống khổ xoa xoa huyệt Thái dương.

~*~

Lời của chủ nhà: Đọc truyện này, nhất là chương này, sao mà ta cứ thấy hint của hai bác Lucius và Severus bay tá lả vậy nè?

P/S: Ta chưa comeback lại tốc độ rùa bò như trước được đâu, ngày càng bận hơn rồi!

~*~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.