Chương trước
Chương sau
“Hu hu hu …mình không muốn!” Harry một bên thì khóc, một bên thì dùng sức chui vào lòng Draco giống như sợ bị hất ra, “Draco, mình… Cậu đừng bỏ mặt mình mà! Mình không bao giờ…nữa… Mình bảo đảm với cậu sau này… Mình sẽ không để cậu thật sự biến thành Chúa tể Hắc ám đâu, mình thề đó! Hu hu hu…”

Draco: “…”

Draco đối với kẻ bám trên người mình một chút cũng không chịu buông tay – Harry, cũng không biết phải làm sao thì lại chợt nghe thấy phía bên kia Sirius bắt đầu phát điên nói, “Mau nói cho ta biết chuyện của Regulus là sao? Nó rốt cuộc thế nào?” Sirius trán nổi gân xanh, tóm lấy con gia tinh Kreacher còn đang khóc bù lu bù loa mà hét lớn, dùng sức mạnh đến nổi gần như muốn bóp chết con gia tinh kia, “Không được khóc, mau nói cho ta biết! Ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi! Kreacher!”

“Lão Kreacher đáng thương không thể nói! Thưa cậu chủ Sirius,” Kreacher bi thương bộ dạng giống như đang hấp hối, đối với yêu cầu của Sirius vẫn kiến quyết lắc đầu, “Cậu chủ nhỏ Regulus ra lệnh cho Kreacher một chữ cũng không được nói với người nhà, cậu ấy ra lệnh cho Kreacher…Cậu chủ nhỏ cũng không có trở lại…Mãi mãi không không thể quay lại…”

Không đợi Sirius nổi giận, Remus từ trên lầu đi xuống, kiến định mà ôn nhu giơ tay ra ngăn trở hắn, dưới lầu la khóc om sòm như vậy cách hai tầng lầu mà hắn còn nghe thấy.

Remus kéo Kreacher về phía mình, “Kreacher biết nơi cậu chủ nhỏ Regulus biến mất đúng không?”

“Đúng ạ, phải… Kreacher biết, nhưng mà…” Kreacher bắt đầu điên cuồng đập đầu xuống sàn nhà, sau đó gào khóc, “Kreacher không thể nói được, cậu chủ nhỏ ra lệnh cho Kreacher…”

“Ra lệnh cho ngươi không được nói với người nhà có phải không?” Remus nhắc nhở Kreacher phòng ngừa nó tự trừng phạt mình, Người Sói suy ngẫm một chút rồi kéo Kreacher về phía Draco, “Kreacher, cậu chủ Draco không phải người nhà Black, ngươi có thể nói cho cậu ấy biết mà không phải làm trái lệnh Regulus, mau nói mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cậu ấy biết đi.”

Người Sói không tiếng động dùng ánh mắt thỉnh cầu, Draco gật gật đầu, mặc kệ là xuất phát từ thận phận hay lo lắng, anh đều muốn biết chuyện của Regulus. “Nói cho ta biết, Kreacher, nơi mà Regulus đã biến mất! Cậu nhỏ hiện giờ ở đâu?”

Kreacher giương đôi mắt to như trái banh quần vợt nhìn Draco, rồi lại òa ra khóc một lúc mới từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu mở miệng kể lại chuyện của Regulus.

Keacher kể ban đầu Regulus cảm thấy vinh dự cực kỳ khi được phục vụ cho Chúa tể Hắc ám, với yêu cầu của Chúa tể Hắc ám mà cống hiến Kreacher để phục vụ cho Chúa tể Hắc ám. Sau đó, Kreacher nghe lệnh đi cùng Chúa tể Hắc ám tới một cái hang động đáng sợ bên bờ biển, thuật lại lúc Chúa tể Hắc ám đem nó ra làm thí nghiệm, cho nó uống một loại Độc dược đáng sợ, rồi lại cất giấu một mặt dây chuyền trong một cái chậu đá bên trong chứa đầy Độc dược, sau lại rời đi bỏ mặc nó sống chết ở đó.

“Kreacher rất khát rất khát, giống như bị lửa đốt… Kreacher phải đi đến mép nước để uống… Rất nhiều, rất nhiều Âm binh xuất hiện kéo Kreacher xuống nước…”

“Làm sao mà ngươi trốn ra được?”

“Kreacher phải về nhà…” Lão gia tinh khóc thút thít.

“Không phải… Âm binh đó, Kreacher, ngươi nó bọn chúng kéo ngươi xuống nước mà… Âm binh mà, làm sao mà ngươi có thể thoát khỏi tay chúng chứ?” Draco hỏi lại.

Kreacher có chút không hiểu, một bên khóc một bên thì trả lời hiển nhiên, “Cậu chủ nhỏ ra lệnh cho Kreacher về nhà… Kreacher là một con gia tinh ngoan, gia tinh ngoan thì phải nghe lời của chủ nhân!”

Mọi người nghe đến đó, ngay cả Harry đã thôi khóc, trong lòng đều cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

Một mặt, bọn họ biết, Voldemort đã giấu một vật, bất luận vật đó là gì nhất định nó vẫn là một thứ rất quan trọng đối với hắn, cho dù nói thế nào thì có cơ hội bọn họ nhất định phải tìm được vật đó!

Mặt khác, bọn họ đột nhiên cảm giác được bọn gia tinh mà bọn họ khinh thường, không xem ra gì, dễ dàng nô dịch, thật ra lại là một loài sinh vật có pháp thuật mạnh mẽ để cho người khác tôn trọng, đúng vậy, là tôn trọng! Nếu như Harry là do Voldemort khinh thường tấn công tạo thành danh hiệu Đứa-bé-sống-sót, vậy thì Kreacher, một con gia tinh, dưới ý đồ mưu sát của Chúa tể Hắc ám lại có thể trốn thoát đại nạn không chết.

Harry và Remus còn có thể hiểu được, dù sao bọn họ bản tính lương thiện, có tính khoan dung, nhưng còn Draco và Sirius hai người này từ nhỏ đã được nuông chiều thì cảm thấy thật khó mà chấp nhận được. Sắc mặt Draco đổi màu mấy lần qua một lúc lâu mới từ từ điều hòa cảm xúc mà bình tĩnh lại.

Sau đó bảo Kreacher tiếp tục thuật lại.

Kreacher kể sau khi nó đại nạn không chết trở về, Regulus trở nên khẩn trương và sợ hãi, từ chuyện này mà bắt đầu hoài nghi nhân cách của Chúa tể Hắc ám, cuối cùng là phản kháng lại. Kreacher kể Regulus lệnh cho nó dẫn đường trở lại cái hang động gần bờ biển kia, Regulus đưa nó một cái dây chuyền giả, sau đó nó lại kể đến việc Regulus tự uống loại Độc dược kia, vì lấy được vật gì đó quan trọng của Chúa tể Hắc ám, rồi lại dùng đồ giả thay thế.

“Cậu chủ nhỏ cần Kreacher hủy cái vật kia… Nhưng mà, Kreacher thật vô dụng!” Kreacher lại bắt đầu gào khóc, hơn nữa lại còn đập đầu vô tường, “Kreacher dùng rất nhiều biện pháp khác nhau…vô dụng… Kreacher thật xin lỗi cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ đã bị kéo xuống nước, Regulus cậu chủ nhỏ…”

Sắc mặt Sirius trắng bệch ngã ngồi xuống sàn nhà, lúc nghe thấy đoạn Regulus yêu cầu Kreacher dẫn mình đến chỗ kia, Sirius cũng đã mơ hồ đoán được kết cục, môi hắn tím tái run rẩy không ngừng, Draco nói rất đúng, hắn thật không xứng! Regulus so với hắn kiên cường, dũng cảm gấp trăm lần, em trai phải đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy mà mình trong cuộc đời này lại chưa từng gặp phải, Regulus chỉ có một mình chiến đấu, đối mặt với khó khăn như thế mà bên người… bên cạnh nó lại không có một đồng minh nào giúp đỡ… Nó dũng cảm hơn bất cứ thành viên nào của Hội Phượng Hoàng, nó có ý chí mạnh mẽ, kiên cường… Cuối cùng nó đã anh dũng hy sinh như thế, thậm chí còn không nhận được vinh dự mà nó nên có được.

Draco cắn chặt răng mới có thể làm cho giọng nói của mình nghe vững vàng một chút, “Kreacher, hiện tại cái hộp dây chuyền đó còn không? Còn chưa tiêu hủy sao?”

“Không, không có! Kreacher còn đặt nó ở dưới cái tủ chén của Kreacher!”

“Đi lấy đem lại đây, chúng ta giúp ngươi hủy diệt nó!”

Kreacher cảm kích chạy đi lấy.

Hộp dây chuyền Slytherin, mặt trên có khảm đá lục bảo hình chữ S, lần đầu nhìn thấy nó Draco đã biết đồ vật này rất có giá trị — nhờ vào đời này anh có kiến thức về việc giám định thường thức, đã từng nhìn qua đồ vật thực tế, Draco mới biết được nó đẹp đẽ, quý giá, tinh mỹ, ẩn chứa lực lượng cường đại như thế nào. Đó là đồ vật của Slytherin đã từng dùng qua, một vật mà ông ta quý trọng, đại biểu cho lịch sử truyền thừa của Slytherin, một vật trân quý như vậy chẳng trách Chúa tể Hắc ám lại giấu nó ở một chỗ bí mật.

— không đúng!

Lập tức Draco phủ định phỏng đoán lúc đầu, cứ cho là đồ vật này thực sự rất quý đi nữa thì cũng không dùng nhiều cơ quan nguy hiểm như thế để cất giấu, nói gì thì nói Chúa tể Hắc ám là người thừa kế của Slytherin, hộp dây chuyền vốn là của hắn, bộ có người nào dám có ý đồ chôm chỉa hay sao?

Trong nháy mắt trong đầu Draco liền xuất hiện mấy ý tưởng, sau đó trong khi anh cầm hộp dây chuyền lại gần quan sát kỹ thì chợt thấy bùa hộ mệnh trước ngực Harry bắt đầu phát ánh sáng trắng bảo hộ. Theo bản năng Draco đem nó quăng xuống sàn nhà.

Đồ vật hắc ám!

Một người là Thần Sáng, một người là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cộng thêm hai phù thủy nhỏ – ngôi sao tương lai của thế giới phù thủy – đã từng tiêu diệt Chúa tể Hắc ám, cả bọn không cần nói cũng có thể xác định đồ vật này có chứa Nghệ thuật Hắc ám cực kỳ mạnh đến nỗi mấy bùa chú phá hủy mà Remus dùng lên nó đều không có tác dụng.

Cả đám từ hành lang đi đến phòng ăn, nhìn thấy trên bàn bày biện đày cà phê, trong lòng Draco cảm thấy đặc biệt phức tạp. Đó là di vật của Slytherin, cho dù Chúa tể Hắc ám biến nó trở thành một vật hắc ám như thế nào đi nữa thì nó cũng đã từng là vật yêu thích của Slytherin còn lưu truyền đến ngày nay… không nên bị hủy.

“Chúng ta sẽ có biện pháp mà, Kreacher.” Draco an ủi Kreacher, đồng thời trong đầu lần lượt tính toán khả năng dùng những loại Độc dược mạnh có tác dụng thanh tẩy nghệ thuật hắc ám, có thể thanh tẩy nó bằng cách ngâm vào dung dịch độc dược, anh biết một phương pháp giống như vậy nên có thể thử xem, nhưng mà… Draco bắt đắc dĩ nhìn Harry đang ngồi trên đùi mình giống như con bạch tuộc bám chắc không buông, có lẽ trước hết anh nên nghĩ biện pháp đem cậu ta xuống thì hơn.

Sirius ngồi ở sô-pha đối diện nhìn chằm chằm vào cái hộp dây chuyền, vẻ mặt hơi hốt hoảng, sắc mặt thì hơi tái nhợt, không biết đang suy nghĩ gì thì đột nhiên lại đứng dậy đi ra ngoài hành lang, lớn tiếng nói, “Phineas, tôi cần nói chuyện với giáo sư Dumbledore, càng nhanh càng tốt, giúp tôi truyền lời nhắn được không?”

Bức họa Phineas trên tường trong hành lang trợn mắt nhìn thật lâu, không nghĩ tới lúc này đứa chắt hư hỏng này mới nhớ tới hắn, vì thế lại than thở, nói móc ‘cực kỳ không tình nguyện’ tuân thủ mệnh lệnh của gia chủ gia tộc Black đương nhiệm mà rời đi.

Sau khi một vòng từ Hogwarts rất nhanh ông ta đã trở lại, “Hiệu trưởng Dumbledore nói ông ta đang đợi trước lò sưởi.

Phineas vừa dứt lời, Sirius liền chạy đến phòng ăn dùng bột Floo mà đi.

Tuy rằng Draco không muốn lão già điên khùng kia nhúng tay vào ‘việc nhà’ của Slytherin, nhưng mà phải thừa nhận rằng, có lẽ thực sự chỉ có giáo sư Dumbledore – phù thủy ở cấp bậc này, mới có thể phá được pháp thuật cường đại của Chúa tể Hắc ám ở đang trước mặt đây, nhưng mà… Theo như hành vi thô bạo và không biết quý trọng đồ cổ của người xưa của bọn Gryffindor này, bọn họ không định sẽ hủy nó hoàn toàn chứ, chẳng lẽ lại dùng Lửa quỷ sao?

Tuyệt đối không được!

Lát sau, lửa trong lò sưởi bỗng nhiên chuyển thành màu xanh sau đó Sirius từ bên trong bước ra, theo sau là cụ Dumbledore với sủng vật là con phượng hoàng Fawkes ngồi trên vai, không hiểu sao lại còn túm theo cái nón Phân loại rách nát nữa. Sirius không muốn tốn nước miếng để giải thích liền đem đoạn trí nhớ rút ra cho cụ Dumbledore xem, cái hộp dây chuyền kia chính là hộp dây chuyền của Slytherin, cho nên lúc này vị Hiệu trưởng hiểu được đây là tình thế nghiêm trọng rồi quyết định đích thân giải quyết vấn đề này.

Khi giáo sư Dumbledore từ trong lò sưởi bước ra, liền nhìn qua khóe mắt tới chỗ hộp dây chuyền đang nằm trên bàn, nhưng bản thân lại đi đến trước mặt Draco và Harry ở bên kia, chứng kiến hai người lại dính lấy nhau, ông ta khẽ vỗ tay, cười híp mắt nói, “A, rốt cục cũng thấy hai trò hòa thuận lại, điều này thiệt là một tin tức đáng mừng!”

Draco không ngừng đen mặt, Harry thấy vậy càng dùng tay ôm chặt hơn, chết cũng không buông.

Sau khi cụ Dumbledore dùng đũa phép kiểm tra vật kia xong, thần sắc ngày càng nghiêm trọng, một lúc lâu sau, Dumbledore chộp lấy hộp dây chuyền như có suy nghĩ gì… Cuối cùng quyết định nói, “Draco, trò còn nhớ hồi năm hai chúng ta gặp Tom không?”

“Hắn…hắn chút xíu nữa là…” Draco dùng tay quơ quơ minh họa, “…Vật đó à?”

“Đúng vậy, ta nghi là vậy!” Thần thái Dumbledore cực kỳ nghiêm túc, “Draco, ta đã nói vài chuyện cho trò biết, bởi vì ta biết trình độ học thức của trò cực kỳ cao, đúng vậy, ta đã xem qua bản luận văn mà trò đã trình lên Hiệp sĩ đoàn Merlin, rất thú vị, hơn nữa về giả thuyết ổn định linh hồn…cực kỳ có đảm lược, cho nên ta nghĩ, trò cũng có nghiên cứu sơ lượt về linh hồn, ta nói như thế trò cũng có thể tự hiểu! Nói cho trò biết những việc này chẳng qua là ta muốn trò có thể đề phòng trước, đồ vật này và quyển nhật ký kia… có thể là cùng một dạng.”

Mặt Draco lập tức trắng bệch, có thể nói là một vật có khả năng làm cho Chúa tể Hắc ám sống lại sao?

Tuy rằng Harry nghe chẳng hiểu gì, nhưng sắc mặt lại còn khó coi hơn cả Draco, giọng nói cũng run run vì cậu có thể biết được một việc, “Vì vậy, vì vậy tên Tom kia mới nói…Hắn đã vượt qua được thành tựu của người xưa, hắn vĩnh viễn cũng không chết?”

“Không ai có thể vĩnh viễn bất tử, Harry à!” Dumbledore bỏ đồ vật kia xuống, xoa xoa đầu Harry, “Ta phải nói là chúng ta thì vẫn riêng lẻ, chưa đoàn kết, chúng ta nhất định phải một lòng đoàn kết.” Đôi mắt dưới cặp kính hình bán nguyệt nhìn xoáy sâu về phía hai phù thủy nhỏ gần như tuyệt giao trong học kì trước.

Draco xoay mặt đi, còn Harry thì ôm cổ Draco gật gật đầu.

Phượng hoàng Fawkes ở bên kia thì lại đem Nón Phân loại ném cho Sirius, Sirius không hiểu gì mà đón lấy Nón Phân loại, không biết vì sao mà con phượng hoàng này cứ liên tục ném cái nón cho mình. Chẳng lẽ để hắn dùng cái nón rách nát này mà đi tiêu hủy vật hắc ám kia của Slytherin… Sirius vừa nghĩ đến việc đó thì cảm thấy cái nón trên tay nằng nặng, một thanh kiếm sắc bén lấp lánh rơi ra, chuôi kiếm còn có nạm một viên hồng ngọc lớn.

Sirius ngạc nhiên há miệng, nắm thanh kiếm trong tay.

“Thanh kiếm Gryffindor.” Hiệu trưởng Dumbledore thoạt nhìn có chút giật mình nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, “Một Gryffindor chân chính mới có thể lấy ra được bảo kiếm Gryffindor.”

Sirius cầm thanh kiếm, trước đó còn lơ mơ không biết gì rốt cục giờ cũng đã hiểu ra – hiểu được vì sao hắn lại có thể rút ra thanh kiếm này, hiểu được hắn vì sao cần tới thanh kiếm này – Sirius giơ cao thanh kiếm kia, trước khi nghe được Draco hô lên ‘Đó là di vật của Salazar’, con sư tử Gryffindor lỗ mãng này đã một kiếm chém xuống.

Đinh ——

Di vật của hai người sáng lập Hogwarts đập vào nhau phát ra một âm thanh trong trẻo, sau đó— hộp dây chuyền cũng chẳng hề hấn gì.

Cả đám đưa mắt nhìn nhau, còn Dumbledore thì nhíu mày.

“Ồ…” Sirius cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, “Tôi cảm thấy được là cuối cùng thanh kiếm này không muốn chém xuống!”

“Ông Godric gì đó làm sao có thể làm hại Salazar được? Bọn họ là bạn tốt đó.” Harry cảm thán nói.

Sirius nhìn Harry, nhìn hộp dây chuyền, nhướng lông mày, rồi giơ cao thanh kiếm quá đầu, ánh sáng nhiều màu xuất hiện — sau đó mãnh liệt hướng hộp dây chuyền mà chém tới, cuối cùng lại chém lên mặt bàn, còn hộp dây chuyền vẫn lành lặn y như cũ.

Draco nhìn chằm chằm cái hộp dây chuyền kia, về nguồn gốc sâu xa của nó anh e rằng chỉ có mình mới là người biết được nhiều nhất, “Hộp dây chuyền này là do Slytherin đích thân chế tạo, theo truyền thuyết là dùng để cất giấu đồ vật mà ông ta truyền lại, là nhẫn đôi hay tặng phẩm gì đó… Nhưng lại không có ghi chép nào về nhẫn cả…”

“Cất giấu?” Harry đột nhiên cắt ngang lời Draco, “Đợi đã, Draco, cất giấu à!… Đó là một cái hộp! Cho dù như thế nào, không cần biết đó là vật gì, không phải chúng ta ít nhất cũng cần mở nó ra trước hay sao?”

Giả thiết này rất chính xác!

Sau đó ánh mắt mọi người đều chuyển tới chỗ Harry, Harry nhìn thấy trên mặt hộp dây chuyền có một chữ S được khảm bằng những viên đá quý, nhìn thật giống một con rắn nhỏ; rồi cậu lại nhìn lướt qua Sirius đang siết chặt thanh kiếm trong tay, còn có Hiệu trưởng Dumbledore, chú Remus, thậm chí cả Draco, tất cả bọn họ trong tay đều nắm chắc đũa phép sẵn sàng đón địch, sau đó cậu nhìn chăm chú vào hộp dây chuyền, tập trung ——

“Mở ra!”

Nắp hộp bật ra.

Một cặp mắt đỏ giống như của Voldemort đang ở bên trong chớp chớp.

“A, Sirius Black, một tên Gryffindor ngu xuẩn tự cho mình là đúng trí tuệ hơn người, kết quả lại hại chết bạn thân nhất của mình, hại con đỡ đầu của mình trở thành giống như gia tinh bị nô dịch…”

—— Trong nháy mắt Sirius đờ người ra, sắc mặt trắng bệch.

“Ra tay đi! Sirius!”

“Nhanh chém xuống đi!:”

“Chân Nhồi Bông, đừng do dự!”

“Phản bội lại gia tộc, khiến cho em trai phải thay ngươi gánh vác trách nhiệm, vì thế hắn buộc phải thay ngươi đi làm vật hiến tế của Chúa tể Hắc ám, là ngươi buộc hắn trở thành một Tử thần Thực tử, là ngươi buộc hắn phải chết ở một nơi như vậy…”

—— Tay cầm kiếm của Sirius bắt đầu run rẩy kịch liệt.

“Sirius, Sirius ——”

“Mau chém đi, Chân Nhồi Bông!”

“Gryffindor ngu xuẩn!”

“Tại sao lại quay lại? Ngươi đã căm hận cái nhà này vậy vì sao lại muốn trở lại? Mười năm gian khổ, hiện tại ngươi mới biết nhà mình mới là chỗ tốt sao? Hưởng thụ gia sản đồ sộ của gia tộc Black, ấm áp, không có người ở đây lải nhải với ngươi nữa…”

—— Toàn thân Sirius cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.

“Chú còn chờ gì nữa?”

“Đừng nghe nó nói!”

“Chân Nhồi Bông…”

“Hiện tại toàn bộ gia sản của gia tộc Black đều là của ngươi, nó có thể giúp ngươi thực hiện những gì ngươi muốn, bởi vì toàn bộ những người thân phản đối ngươi đều do ngươi hại chết…”

Sắc mặt Sirius trắng xanh đến dọa người, nhưng rốt cục hắn đột nhiên nắm chặt thanh kiếm Gryffindor, rống lên một tiếng giận dữ, “Ngươi đã giết em trai ta! Đi chết đi — Voldemort —!”

Thanh kiếm bạc lóe sáng chém xuống, một tiếng thét thê lương bén nhọn đến chói tai thét lên một lúc lâu sau mới biến mất….

Thứ tà ác hắc ám kia đã biến mất.

Hộp dây chuyền chạm khắc đá quý kia lẳng lặng nằm trên sàn nhà, được mở ra hoàn toàn, bên trong xuất hiện những đường ánh sáng vàng đỏ xen kẽ nhau – là màu sắc đặc trưng của Gryffindor.

Regulus.

Vốn chuyện này dừng ở đây là coi như xong rồi, nhưng tình cảm Gryffindor trong người Sirius bỗng dưng bùng nổ, hắn trực tiếp xách lên Kreacher – không biết là vui sướng, bi thương hay cảm kích – đang khóc rống lên nước mắt như mưa, ra mệnh lệnh, “Đem ta đi tìm Regulus. Ta muốn đem nó… thi thể của nó về.”

Sirius vừa mới nói xong thì mỗi người phản ứng một kiểu.

Draco thì dè bỉu, người thì cũng đã chết rồi, lúc trước ngươi không đi? Hiện tại làm thế thì ích gì?

Còn Harry thì thấy chú Sirius là muốn khôi phục danh dự cho Regulus.

Remus nghĩ rằng nếu không có chuyện xen vào thì giờ hẳn là Regulus đã biến thành Âm binh, mà Âm binh thì khí tức tử thi rất nặng cần có loại thần chú đặc biệt để giải trừ, trước khi xuất phát cần phải tìm hiểu cho kỹ.

Mục đích của Sirius rất đơn giản, “Tôi không thể để cho Regulus chết ở đó, nó là con cháu đang kiêu ngạo nhất của dòng họ Black, tôi không thể để cho em trai mình —”, Sirius dừng lại, không ngẩng đầu lên một lúc sau khi đã hồi phục mới nói tiếp, “Linh hồn của nó hẳn đã được yên nghỉ, nên thi thể nó ắt hẳn phải được an táng ở khu mộ của dòng họ Black.” Hơn nữa, Kreacher có nói là hồi đó Regulus có bỏ một lá thư vào trong hộp dây chuyền giả kia, đó là di ngôn cuối cùng của em trai, hắn muốn thấy chúng!

Còn Dumbledore không biết có suy nghĩ gì mà cũng không tỏ vẻ phản đối, nhưng ông ta vẫn đề nghị không nên vội vàng thực hiện, “Chúng ta ít nhất nên chuẩn bị một chút, Sirius, ưm…Như là, cần một Bậc thầy Độc dược.”

Vừa nghe sẽ phải đi cầu sự hỗ trợ của Snape, sắc mặt Sirius vốn rất khó coi nhưng lập tức liền bình tĩnh theo Dumbledore đứng dậy, em trai hắn có dũng khí đối mặt với cạm bẫy do Chúa tể Hắc ám đặt ra, chẳng lẽ hắn lại không có can đảm đối mặt với kẻ thù hồi trẻ của mình, cúi đầu thỉnh cầu trước Snape hay sao? Thậm chí Sirius lúc này còn nghĩ, cho dù Snape lăng mạ hắn, châm chọc hắn, cho dù cho hắn một đòn Crucio, hắn cũng không bỏ cuộc đâu.

Sau đó, giáo sư Dumbledore và Sirius lần lượt rời đi.

Remus trong lòng đầy lo âu đi đến thư viện, hắn cần tìm một loại phương pháp nào đó để đối phó với Âm binh mà không làm hại đến thân thể Regulus.

Draco nhặt hộp dây chuyền lên rồi đeo vào trước ngực của Harry, hiện giờ người có thể mở được hộp dây chuyền ra chỉ có mình cậu ta.

“Draco!” Thấy bộ dáng Draco muốn rời đi, lập tức Harry cũng đứng dậy, chăm chú nhìn theo.

“Tôi đi phòng vệ sinh, cậu cũng muốn theo cùng sao?”

Draco giải quyết vấn đề cá nhân xong, vừa ló mặt ra đã thấy Harry đứng ở một bên hành lang chờ, Draco rất muốn đưa mặt lạnh ra, nhưng mà có lẽ là do Harry chỉ yên lặng đi theo bên cạnh, trong lòng anh thở dài, tính toán cái gì cũng đã bay mất.

Chỉ có con gia tinh Kreacher là vui vẻ nhất, giống như vừa trút được gánh nặng cố tình làm một bàn thức ăn phong phú chờ đợi chủ nhân Sirius của nó trở về. Sau đó, Sirius như mất hồn từ trong lò sưởi bước ra, sắc mặt xám xanh so với lúc nãy giằng co với Voldemort còn khó coi hơn, khi nhìn thấy bọn nhỏ cũng chỉ yết ớt gật đầu, nói, “Hắn đồng ý rồi.” Từ đó liền không đề cập đến một chữ — xem ra quả thật bị đả kích cũng không ít.

Tiếp đó, chính là lúc ăn tối.

Cả nhà đang ở phòng ăn sau khi giải quyết xong bữa tối, đang thưởng thức món bánh ngọt thì Kreacher bỗng nhiên tiến vào thông báo, “Ngài Malfoy đến thăm.”

Đến lúc này Draco mới chợt nhớ bản thân mình còn chưa có nói một tiếng cho người nhà hay.

Nói ‘đến kêu con trai về nhà ăn cơm’ quả thật có chút khoa trương, nhưng mà Draco vô duyên vô cớ đến nhà Black rồi mất tăm hơi, hơn nữa còn đang trong tình trạng căng thẳng với Harry, việc khác thì Lucius không hề lo lắng nhưng mà đứa em họ vợ Gryffindor kia quả thật là không khuôn không phép! Kết quả là bệ hạ Lucius tiến đến phòng ăn, được rồi, một bàn đầy thức ăn phong phú cứ y như là trong dịp lễ Giáng Sinh, tầm mắt lại tiếp lục lướt qua, chứng kiến Harry đang nhìn chằm chằm Draco, mà Draco thì đang bất đắc dĩ đem miếng lớn xoài ướp lạnh của mình đưa cho Harry.

Khóe miệng bệ hạ Lucius cực kỳ không hoa lệ mà run rẩy một chút, đây không phải là bậc phụ huynh như hắn rảnh rỗi lại tự tìm việc để làm sao? Hai đứa nhỏ khó chịu giận nhau nguyên học kỳ, khiến hắn, Narcissa, Sev lần lượt khuyên giải còn chưa xong, bây giờ nhìn xem, người ta hai người lại hòa hợp y như một! Hiện tại còn ăn chung mâm nữa, không thấy sao?

—— bọn họ thật sự là quan tâm hơi quá rồi!

Draco buông chén dĩa đứng lên chào hỏi, “Cha, thật xin lỗi, con vốn chính là đến trả sách thuận tiện mượn thêm sách, kết quả có việc làm chậm trễ, không nghĩ tới sẽ trì hoãn đến lúc này.”

Bệ hạ Lucius yên lòng phất phất tay tỏ vẻ không có vấn đề, chỉ cần con rắn nhỏ nhà hắn không sao, nó và Harry cũng làm lành, vậy thì không sao cả.

Kreacher dọn chỗ ngồi cho hắn, Lucius an vị, muốn uống một ly hồng trà, thuận tiện bảo Kreacher đến phủ Malfoy báo cho Cissy một tiếng đừng lo lắng. Sirius gật gật đầu, lão gia tinh cúi người chào, rồi búng tay một cái liền biến mất để đi đến chỗ tiểu thư Narcissa tôn quý, thanh lịch.

“Vòng bán kết Quidditch đã bắt đầu, các con còn muốn đi xem hay không?” Lucius quay đầu hỏi hai cậu trai. Đã hòa thuận lại rồi, vậy thì nói điểm chính đi.

Harry quay sang nhìn Draco, bộ dạng Draco đi đâu thì cậu sẽ đi theo đó.

Bất đắc dĩ, Lucius quay lại nhìn Sirius, “Chú hẳn là đã đặt vé rồi nhỉ?”

Theo kế hoạch thì khi trận đấu bắt đầu liền dẫn Harry đi, nhưng hiện tại tâm tư hắn đều đặt vào chuyện của Regulus, nên làm gì còn tâm trạng nữa? “Vé gia đình, nhưng tôi tạm thời không đi được, chi bằng để Cissy dẫn hai đứa nhóc đi trước.”

“Ngày mai Cissy khởi hành đến Pháp rồi, theo dự đoán là cuối tuần này phu nhân Cavendish sẽ lâm bồn, Cissy đã đồng ý làm mẹ đỡ đầu cho bé rồi.” Lucius sợ rằng chính mình giỏi lắm cũng chỉ có thời gian xem trận chung kết thôi, bởi vì Bộ Pháp thuật được nghỉ, Bộ trưởng cũng phải đi xem trận đấu. Nếu không thì… kêu Sev dẫn hai đứa nhỏ đi trước? Bệ hạ Lucius gõ gõ ngón tay lên đệm, thần kinh đang căng ra suy tính.

Lucius uống trà xong, muốn đi về, cho nên nhìn về phía con rắn nhỏ nhà mình, hắn không hề nghi ngờ ở nhà Black này cũng có phòng của Draco (như là lần trước nó ‘bỏ nhà ra thuê phòng’),nhưng mà tốt nhất vẫn nên hỏi một tiếng.

“Draco, đêm nay con…” Bệ hạ Lucius vừa mới mở miệng liền thấy Harry khẩn trương lôi kéo tay Draco, bộ dáng không hề muốn buông ra. Lucius còn định nói thêm đột nhiên lại bị hộp dây chuyền trên cổ Harry hấp dẫn sự chú ý, hắn tập trung nhìn nó, ánh mắt màu xám nhanh chóng chuyển thành màu xanh xám, có chút không dám tin, “Đó, đó là… hộp dây chuyền của Slytherin?”

Harry cúi đầu nhìn rồi tháo nó ra, “Vậy chú Lucius, chú đồng ý cho Draco ở lại đây sao?”

“— Ta không phản đối.”

Sau đó, Draco trơ mắt nhìn cha mình mỉm cười nhận lấy hộp dây chuyền Slytherin bỏ vào trong túi, dùng gậy đầu rắn nhẹ nhàng phủi phủi giày, ném một nhúm bột Floo vào lò sưởi rồi rời đi.

~*~

Giáo sư Snape mặc dù đương thời là Bậc thầy Độc dược nổi tiếng, dù giỏi vậy nhưng cũng không thể nào có biện pháp chỉ nhờ vào tin tức truyền miệng liền có thể biết giải dược của loại độc dược mà Chúa tể Hắc ám đã dùng. Vì không biết được độc được nên không thể pha chế giải dược chuyên dùng hữu hiệu, cho nên đối với chuyện này, cuối cùng Bậc thầy Độc dược cũng chỉ có thể mang theo một ít thuốc giải được làm tan độc tính, mặt khác cũng đem theo một lượng lớn dung dịch dược để áp chế độc tính của Âm binh, để phòng ngừa chuyện không may.

Về góc độ chuyên môn, có thể phân tích một loại độc dược thần bí phức tạp là một trong những hứng thú của một Bậc thầy Độc dược; về mặt tình cảm thì chỉ cần thấy Đại Cẩu kia chịu khổ. Hơn nữa từ nay về sau thấy mình liền có bộ dạng cúi đầu nhún nhường, khiến giáo sư Snape tâm tình cực kỳ khoan khoái, cho nên việc giúp đỡ tên Gryffindor ngu xuẩn kia dù có nguy hiểm kèm theo bên trong cái hang gần bờ biển kia, việc này cũng khiến tâm tình giáo sư Snape cũng coi như là không tệ.

Đáng tiếc, loại tâm tình không tệ này, khi hắn nhìn thấy hai người đồng hành ở giữa chính là con đỡ đầu của mình và tên nhóc rắc rối mắt xanh kia, thì nhanh chóng chuyển thành bão cấp mười hai: “Albus, tôi hi vọng ông biết ông đang làm gì, ông không thấy là trong đội ngũ chiến đấu với Âm binh còn lòi ra hai đứa nhỏ vị thành niên à!”

Cứ việc phải đối phó với Âm binh, có Sirius đi cùng còn chấp nhận đi, nhưng ông không hiểu nổi Hiệu trưởng Dumbledore vì sao cũng phải kêu hai thằng bé đi theo, ông thừa nhận là hai đứa nhỏ cũng thật là mạnh mẽ, nhưng mà việc đó dù sao cũng quá nguy hiểm.

“Severus, tôi nghĩ… đây là một dịp thích hợp để học hỏi.” Cụ Dumbledore cười híp mắt, đối mặt với người cha đỡ đầu mặt đen này không có buông tha ý tưởng này.

Kreacher thì đẫn đường, cha đỡ đầu mang theo con đỡ đầu của mình mà đi, đoàn người tất cả đều Độn thổ tới vách núi thẳng đứng trước hang động, tìm được bức tường kia, sau đó dùng máu để tiến vào.

Nơi này có bùa Chống Độn thổ nhưng lại giống như ở Hogwarts không thể hạn chế hành động của gia tinh, đây là điều ngu ngốc của Voldemort và cả những phù thủy cuồng vọng, tự đại. Kreacher vốn là thử đem rương Độc dược của giáo sư Snape đến cái đảo nhỏ giữa hồ, thành công cực kỳ dễ dàng giống như đang phục vụ cơm trên bàn ăn vậy. Sau đó, lão gia tinh nắm lấy giáo sư Snape Độn thổ, lại thành công đi đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.

Hiệu trưởng Dumbledore ở bên này tìm được một cái thuyền nhỏ có dây kéo chỉ có thể chở một người đến hòn đảo, đây là mưu kế thông minh của Voldemort, có thể còn có sự cuồng vọng tự đại của hắn, đáng tiếc là hắn chưa từng coi trọng những sinh vật pháp thuật khác, cho nên, Sirius biến thành Đại Cẩu thuận lợi đi cùng — Hình hóa thú sở dĩ là một pháp thuật cao cấp là tại vì có thể làm cho người ta “biến thái hoàn toàn”, ý là từ sinh lý đến tâm lý đều hoàn toàn phù hợp với đặc tính của động vật, gần như chỉ có thể giữ lại lý trí và suy nghĩ của con người mà thôi.

Đại Cẩu và Hiệu trưởng Dumbledore cùng nhau thuận lợi đến nơi.

Remus phụ trách việc bảo vệ hai trẻ vị thành niên, Dumbledore cho dù muốn hai đứa nhỏ đi cùng nhưng cũng không nghĩ là cần hai đứa nhỏ động tay động chân, đơn giản chỉ muốn cho bọn nhóc có thể tận mắt chứng kiến, tận mắt biết được một chút về đối thủ cường đại đã định của bọn họ rốt cục là loại phù thủy đáng sợ như thế nào — hai đứa nhỏ lúc trước trải qua mọi việc có chút thuận buồm xuôi gió, Dumbledore không lo lắng về mấy chuyện khác lắm, ông chỉ sợ vì may mắn thắng lợi lúc trước mà bọn nhỏ sẽ đánh giá thấp sự cường đại thực sự của đối thủ. Bởi vì ông hoài nghi tương lai có thể sẽ có những thứ tương tự như hộp dây chuyền Slytherin, chứa đựng biết bao nguy hiểm, Dumbledore rất rõ ràng, một khi xảy ra sai lầm chính là mất mạng, cần phải gõ gõ hồi chuông cảnh tỉnh đối với Harry ngây thơ và Draco kiêu ngạo mới là việc cần thiết!

Bậc thầy Độc dược bởi vì đến đây trước cho nên đã bắt đầu phân tích độc dược, nhưng kết quả phân tích không hề khả quan, sau đó giáo sư Snape trực tiếp buông đũa phép, thậm chí không do dự tự mình uống một ngụm độc dược thể nghiệm tình trạng trúng độc đáng sợ. Tiếp theo, với sắc mặt nhợt nhạt Bậc thầy Độc dược cố nén run rẩy mà lấy dược từ trong rương đựng dược uống vào, rồi thân thể mới từ từ ngừng run rẩy.

Sirius nhìn thấy hết mọi chuyện, hắn bỗng nhiên nhận ra là người luôn bị hắn gọi là ‘kẻ nhát gan’ mũi thò lò, trên thực tế có sự gan dạ sáng suốt không thua bất kỳ một tên Gryffindor dũng cảm nào, tựa như hắn đã từng hiểu lầm Regulus vậy, hắn kỳ thật từ trước đến nay đều luôn hiểu lầm phương thức dũng cảm của Slytherin.

Sợ rằng mấy ngày trước chịu nhục quỳ xuống đất thỉnh cầu trước giáo sư Snape trong một khắc này đã trở nên còn quan trọng nữa, bởi vì nội tâm Sirius hiện tại đã xuất hiện sự hổ thẹn cùng khâm phục, hắn chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.

Giáo sư Snape từ từ chịu đựng tác dụng phụ đáng sợ, sắc mặt khôi phục vẻ bình thường, nhưng khi mở miệng nói chuyện giọng nói vẫn có chút không ổn, “Không có cách nào khác, một kế hoạch và phương pháp pha chế thiên tài, dung dịch này có chứa đặc tính gây ảo giác cực mạnh và gây chết người, chỉ cần thay đổi thuộc tính trong đó như vậy thì độc dược này cuối cùng sẽ không nghịch chuyển thành kịch độc. Hiện tại ta chỉ có thể làm được là uống hết chỗ độc dược này, sau đó sẽ nghĩ biện pháp làm giảm độc tính và mức độ thương tổn, nhưng đối với phương pháp hóa giải tác dụng gây ảo giác vẫn không tìm ra cách gì.”

“Nếu nói như vậy thì nếu chúng ta muốn lấy nó ra thì phải nhất định uống chỗ độc dược này.” Cụ Dumbledore nhìn chằm chằm dung dịch độc dược kia, tựa hồ còn lo lắng khi phải dùng thử cách này.

Môi giáo sư Snape mím chặt thành một đường thẳng, không rõ lắm nhưng vẫn gật đầu. Ông không biết lão già điên điên này lại muốn làm gì, cũng không còn lựa chọn nào khác, dù sao thì bên trong dung dịch kia chỉ là đồ giả, miễn cưỡng cũng tính là di ngôn cuối cùng của Regulus, cũng chưa chắc hắn đã lưu lại gì đó, rất có khả năng là lời tuyên chiến với Chúa tể Hắc ám mà thôi – biết được thì tốt nhưng cũng không phải liều mạng – không cần phải… để thân thể chịu thương tổn vĩnh viễn, có thể nguy hiểm tới tính mạng vì thử phương pháp này.

Ở bên này, giáo sư Snape không đồng ý trừng lão Hiệu trưởng điên kia, thì ở bên kia Đại Cẩu mang phong cách Gryffindor luôn luôn hành động còn nhanh hơn dùng não suy nghĩ, đã uống xong một chén độc dược. Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Bậc thầy Độc dược, Sirius tiếp tục uống vào cứ như đang uống bia bơ vậy, nhanh chóng đã được ba chén, sắc mặt xanh đen còn hơn Âm binh, tiếp đó liền chịu không được Sirius liền đem cái chén trong tay mạnh mẽ đưa cho giáo sư Snape, chỉ nói được mỗi một câu, “Làm ơn giúp tôi!” thì liền khuỵu xuống.

Sirius từ miệng Kreacher biết được loại độc dược này rất đặc biệt, hơn nữa hắn tin rằng với loại độc dược như vậy đưa cho đối thủ một mất một còn – một người hận hắn suốt những năm qua – hỗ trợ hắn uống hết độc dược, bất kể như thế nào thì Snape vẫn có thể nhẫn tâm xuống tay, điều này đối với bọn họ đều là sự lựa chọn tốt nhất.

Phải nói là kế hoạch do Sirius vạch ra thật chính xác, Snape quả thật có thể thực hiện nhiệm vụ này, còn có thể đảm bảo không nương tay mà dừng nửa chừng, hơn nữa còn có chút thích ý khi được trả thù, độc xà Slytherin cũng không phải là hư danh. Snape đâu còn lại một người hay bị sĩ nhục, một học sinh hồn nhiên bị những tên khác ức hiếp, oán hận nhiều năm bị dồn nén, cơ bản là làm cho giáo sư chỉ sợ lượng độc dược không đủ nhiều, không đủ mạnh thôi!

Nhưng mà trong quá trình rót độc dược, sau khi trải qua cảm giác thống hận, trả thù, thích thú, nhẹ nhõm, … Cuối cùng ngay cả giáo sư Snape không muốn thừa nhận cũng không được, tên Gryffindor ngu ngốc, yết ớt, buồn thảm, thần sắc sợ hãi và thống khổ và luôn tận lực cầu xin chính mình, cầu xin lòng từ bi của mình mà buông tha cho hắn, trong lúc cầu xin tha thứ thì lệ đã rơi đầy mặt, cực kỳ thống khổ, cho dù là kẻ thù nhiều năm đi nữa thì cũng sẽ mềm lòng — mặc dù Bậc thầy Độc dược cũng biết rõ ràng đó chỉ là do tác dụng của độc dược mà thôi, nhưng mà Snape cũng không phải là một kẻ thật sự có lòng dạ sắt đá.

Sau khi độc dược trong chậu được uống hết, Bậc thầy Độc dược cũng cảm thấy có chút tức giận.

Sirius uống hết giải dược do Snape đưa thì nghỉ ngơi một chút mới có sức đứng dậy, sau khi bản thân trải qua được cảm giác thống khổ của Regulus trước khi chết và cảm nhận được sự kiên định và dũng cảm của Regulus, Sirius nói với giọng còn suy yếu nhưng chân thành, “Cám ơn anh, Snape!”

Không biết là do vô tình hay cố ý mà ngữ khí của Sirius đầy chân thành, sau khi Snape dò xét hắn thì sau đó cũng cho hắn một bụng đầy giải dược.

Vô tình hay cố ý mà sắc mặt của Bậc thầy Độc dược lại âm trầm nhưng không có lợi dụng cơ hội mà dồn kẻ thù của mình vừa mới trong trạng thái quẫn bách mà dồn vào đường cùng.

Sirius thất tha thất thểu đi đến bên chậu đá, run rẩy lấy hộp dây chuyền từ trong chậu ra, một vật trang sức thật bình thường, đó chính là di vật cuối cùng của em trai hắn. Sirius cầm hộp dây chuyền trong tay để lên trước ngực trong chốc lát rồi sau đó mở nó ra, quả nhiên có một tấm da dê trong đó.

Mở tấm da dê ra, Sirius nhìn thấy nét chữ sạch đẹp quen thuộc kia.

[Gởi Chúa tể Hắc ám,

Ta biết đến khi ngươi đọc mảnh giấy này thì ta đã chết từ lâu nhưng ta muốn ngươi biết rằng chính ta là kẻ khám phá ra bí mật của ngươi.

Ta đã lấy cắp cái Trường sinh linh giá thật và dự định sẽ phá hủy nó ngay khi có thể.

Ta đối mặt với cái chết với hy vọng rằng khi gặp phải đối thủ tương xứng ngươi sẽ chết một lần nữa.

R.A.B]

Sirius nhìn tờ giấy, nhìn những nét chữ sạch đẹp mà viết tuyên ngôn với Voldemort, kiên định, dũng cảm, hiên ngang chính nghĩa.

Đây chính là em trai hắn, Regulus của hắn!

Sirius cứ vuốt ve tờ tuyên ngôn ‘mạo hiểm tính mạng’ của em mình, còn có chữ ký rõ ràng có ý che dấu thân phận R.A.B…. Nam tử hán từ lúc sáu tuổi thà đổ máu chứ không rơi lệ quỳ trên mặt đất thất thanh gào khóc.

~*~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.