Quy tắc hành vi thứ hai mươi bốn của Slytherin: không đem bản thân mình đặt vào chỗ nguy hiểm.
Thiệt là bi kịch, bị kêu đến văn phòng giáo sư Lockhart chấp hành hình phạt cấm túc còn thảm hơn bị Viện trưởng phun nọc độc, bị bắt xử lý nguyên liệu Độc dược ở văn phòng của Xà vương và thảm hơn cả việc đắc tội với giám thị Filch bị bắt làm chân sai vặt.
Harry một mặt nhàm chán viết hồi âm cho một nữ độc giả rõ ràng rất si mê ổng, một mặt chịu đựng Lockhart tự tâng bốc mình không ngừng, làm cho cậu muốn lấy cái bịch tai nhét vô, sao ông ta lại có năng lực kháng đả kích mạnh đến như thế chứ? Rõ ràng lúc trên lớp bị Draco châm chọc đến độ suýt chút nữa xuất huyết não, sao mới được một lúc thì lại ở trước mặt mình mà khoe khoang? Tên tự đại ngu ngốc này có lẽ cần được giáo sư phun nọc độc, công lực của Draco vẫn là quá thấp…Có lẽ, Harry bỗng nhiên thực sự nghĩ đến, đây là trình độ mặt dày mày dạn mà Draco nói có thể chống chọi với Viện trưởng hay sao?
Harry thực kinh hãi!
“Sao vậy?” Lockhart phát hiện Harry yên lặng ngẩn người nhìn mình, vội vàng sửa sang lại tóc, còn cho là dáng vẻ của mình có vấn đề.
“Không có gì, thưa giáo sư, con chỉ có chút nghi vấn trong lòng.” Harry cúi đầu nhìn thoáng qua bức thư trên tay chứa những lời khoe khoang làm người khác chán ghét, trong nháy mắt nọc độc trong người bị kích thích, “Thầy xem, cha đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-sinh-ma-cao-quy/2487805/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.