Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, phu nhân Pomfrey đã kéo Jessica từ trong mộng đẹp ra ngoài. Kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, xác định cô đã ổn, nữ vương bệnh thất này mới gật đầu, đồng ý cho cô rời đi.
"Cảm ơn cô, phu nhân Pomfrey."
Jessica thử hoạt động cơ thể một chút và khá kinh ngạc với khả năng của phép thuật. Cô không còn đau chút nào nữa, cứ như thể cô chưa từng bị thương qua vậy.
"Không cần khách khí. Chỉ cần trò giảm bớt số lần đến bệnh thất đã là lời cảm ơn tốt nhất đối với ta rồi."
Phu nhân Pomfrey có chút đồng cảm với cô bé trước mặt này, bà đã biết sơ qua đầu đuôi câu chuyện tối qua. Giống như giáo sư McGonagall và Dumbledore, bà cũng không tin chuyện của Jessica chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù đã biết thì sao? Họ cũng đâu có bằng chứng. Dựa theo kinh nghiệm thời học sinh của bà, chuyện này tốt nhất vẫn là để cho cô nhóc tự giải quyết, nếu các giáo sư vì chuyện này mà nhúng tay vào, trừ điểm Slytherin, sẽ chỉ làm mọi chuyện trở lên tồi tệ hơn thôi.
Trước việc bị thương nghiêm trọng như vậy nhưng cố chịu đựng, cắn răng không kêu tiếng nào, phu nhân Pomfrey đã có khá nhiều điểm thiện cảm đối với cô bé. Làm việc ở bệnh thất đã lâu, bà đã gặp qua rất nhiều ca học sinh mới chỉ xước xát nhẹ đã khóc lớn, chứ chưa nói đến mấy đứa nhóc trúng phải mấy bùa chú kỳ quái không biết từ đâu ra. Bọn nhóc đấy luôn ồn ào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-sanh-buoc-cung-nguoi/434806/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.