Chương trước
Chương sau
Sau khi vào phòng ngủ, Lily được bạn cùng phòng - Mary chạy đến đón. Cô nàng có thể thấy rõ vành mắt đã đỏ hồng cả lên của Lily.

"Lily, cậu làm sao vậy? Cậu ta lại bắt nạt cậu nữa sao? Lily đừng khóc nữa mà, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Mary luống cuống tay chân đón lấy Lily nhào vào lòng mình khóc nức nở. Cô nàng phẫn nộ mắng.

"Tớ còn tưởng cậu ta đến giải thích với cậu nên mới giúp truyền lời... Cậu ta thế nhưng lại gạt tớ, tên khốn khiếp này!"

"Không... Cậu thật sự là muốn giải thích với tớ..."

Lily nghẹn ngào khóc nấc lên rồi nói tiếp "Tớ chỉ là... trong lòng có chút khó chịu..."

Biết được không phải là Snape lại bắt nạt Lily, Mary mới thả lỏng xuống, vừa an ủi Lily vừa thực hiện bùa chú cách âm. May sao mấy bạn cùng phòng khác vẫn còn đang ở phòng sinh hoạt chung.

"Lily, cậu cần gì phải thương tâm vì loại người như cậu ta." Nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, Mary cố gắng an ủi Lily.

"Cậu không hiểu đâu, Mary." Lily lắc đầu, lung tung lau nước mắt, khóc thút thít.

"Thật ra tớ đã muốn tha thứ cho Severus nhưng vẫn không thể nói ra."

"Hả, vì sao vậy?" Mary có chút mê mang nhìn Lily.

"Tuy tớ không thích thái độ cậu ấy đối với Muggle, cũng không thích cậu theo đuổi phép thuật hắc ám cùng quyền lực nhưng cậu ấy đối xử với tớ tốt lắm, rất rất tốt luôn." Trong mắt Lily hiện lên một tia mờ mịt.

"Cho nên, mặc kệ mọi người cứ không hiểu, tớ vẫn như cũ cùng Sev làm bạn bè. Nhưng mà....."

"Nhưng mà hôm nay cậu ta lại gọi cậu là... trước mặt mọi người." Mary dường như đã hiểu được điều gì đó, lắc đầu.

"Nếu như hai cậu thực sự là bạn bè của nhau thì đáng lẽ ra cậu ta không được gọi cậu là như vậy."

Lily dùng sức hít cái mũi, cố cười một cái thật tươi: "Thật ra tớ cũng đã hiểu được tình huống của cả hai từ trước... Mary, cậu thử nghĩ xem, tớ là Gryffindor còn Sev thì lại là Slytherin. Hai nhà này không giống Hufflepuff và Ravenclaw quan hệ hòa hảo với nhau. Làm bạn với một Gryffindor như tớ, chắc hẳn ở nhà Slytherin, Sev phải trải qua rất gian nan đi? Hơn nữa cậu ấy còn là Máu lai mà bên kia lại còn rất coi trọng thuần huyết..."

"Lily cậu còn chưa lo xong cho bản thân mình nữa là, sao cứ phải quan tâm cậu ta làm gì. Nếu không có bọn Potter, cậu nhất định đã sớm bị cô lập rồi." Mary tức giận, ngắt lời Lily.



"Hơn nữa cũng đâu phải một mình cái cậu Snape kia bị bắt nạt đâu! Cậu nhìn một phát đám con gái Janice kia là hiểu được mà."

"Các cậu ấy cũng chỉ là bất mãn Potter đối tốt với tớ thôi... Hơn nữa, tớ còn có cậu nữa mà Mary."

Cầm tay Mary, Lily rốt cuộc cũng nở nụ cười tươi hàng ngày tuy nhiên rất nhanh lại bị phiền muộn thay thế.

"Tuy rằng lần nào Sev cũng nói tớ đừng lo lắng, cậu ấy một mình cũng rất vui vẻ nhưng tớ vẫn biết, cậu ấy thật ra rất cô đơn. Lúc ấy tớ đã nghĩ, mặc kệ thế nào, tớ cũng vẫn sẽ tiếp tục cùng cậu ấy làm bạn tốt."

"Thật ra... nếu cậu ngưng làm bạn với cậu ta cũng không hẳn là một điều xấu." Mary ngập ngừng nói.

"Nếu thế bọn Potter cũng sẽ không còn nhắm vào cậu ta nữa."

"Tớ biết nhưng trước giờ tớ vẫn không thể quyết tâm thực hiện được. Cậu xem, hai bọn tớ đều bị học sinh cùng nhà cô lập. Không phải sao? Tại sao chỉ vì ngoại lực mà bọn tớ không thể làm bạn bè?"

Lily thở dài tiếp tục nói "Hơn nữa, tớ không muốn cứ thế nhìn Sev trở thành Tử thần thực tử..."

"Vậy cậu hôm nay..." Mary có chút mờ mịt. Nếu nói như vậy thì tại sao Lily vẫn chưa chịu tha thứ cho Snape?

Như biết được câu hỏi của Mary, Lily liền trả lời: "Chuyện hôm nay chung quy lại nguyên nhân vẫn là do tớ. Nếu tớ không quá thân cận với Sev, bọn Potter có lẽ sẽ không bắt nạt cậu ất mà cậu ấy cũng sẽ không nói ra câu nói kia."

Nước mắt Lily lại bắt đầu ứa ra.

"Tớ vốn dĩ đã muốn tha thứ cho cậu ấy, nhưng là tớ không thể... Bởi vì nếu thế, chẳng những bọn Potter lại tiếp tục bắt nạt Sev mà cậu ấy lại còn phải chống đỡ với cả nhà Slytherin."

"Vậy sao cậu không làm như thế sớm đi?"

"Không thể. Nếu thế thì Sev sẽ rất cô đơn. Nhưng hiện tại thì chắc có lẽ sẽ ổn thôi, vì còn có Jessica mà."

"...Là cô nhóc họ Jones kia á?"

"Ừm. Jessica là một cô bé tốt. Tuy rằng tớ vẫn chưa rõ lý do tại sao em ấy lại vào Slytherin nhưng tớ thấy em ấy vẫn tốt lắm." Ánh mắt Lily ôn nhu, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

"Em ấy và Sev giống nhau, đều không tà ác giống đại đa số Slytherin. Tớ nghĩ, hiện tại, cho dù tớ không ở bên Sev thì ít nhất cậu ấy sẽ không còn cô đơn một mình."

"Nhưng tớ nghe nói, hình như Snape cũng mắng cả cô bé ấy nữa mà." Mary có chút lo lắng hỏi "Em ấy sẽ tha thứ cho cậu ta sao?"

"Tớ nghĩ, chắc là sẽ... Jessica biết Sev là người như thế nào mà." Lily suy nghĩ một hồi rồi trịnh trọng gật đầu.

"Giống như tớ tha thứ cho Sev, em ấy chắc cũng sẽ tha thứ cho cậu ấy."

"Vậy cậu sau này thì sao? Ý tớ là đối với Snape ấy?"

"Trước mắt có lẽ bọn tớ nên làm người xa lạ thì tốt hơn. Sau khi tốt nghiệp Hogwarts tớ sẽ nói hết cho cậu ấy."

Dường như được chia sẻ hết nỗi lòng mình, hiện tại, cảm xúc Lily đã tốt hơn.

"Tớ sẽ nói với Sev, tớ đã sớm không trách cậu ấy. Đến lúc đấy, hai bọn tớ không còn là Gryffindor hay Slytherin gì nữa, sẽ không có ai ngăn hai bọn tớ làm bạn!"

Severus, tuy rằng không có cậu có lẽ tớ sẽ có chút cô đơn nhưng tớ sẽ cố gắng kiên trì. Hai năm sau tớ sẽ đi tìm cậu, hy vọng đến lúc đấy cậu vẫn muốn cùng tớ làm bạn bè...



————————————————–

Ở bên ngoài cửa nhà Gryffindor, Snape tuyệt vọng dựa vào tường, một lần nữa lâm vào bóng ma. Anh nhìn chằm chằm vào bức tranh Bà béo, hy vọng rằng một lúc nữa Lily sẽ từ đấy bước ra. Nhưng ở sâu trong vùng tối tâm trí, cứ có một giọng nói thì thào nói với anh: "Đừng đợi nữa, cô ta sẽ không ra đâu! Snape, quan hệ bạn bè của ngươi với Lily đã chấm dứt rồi!"

Đến giờ giới nghiêm càng gần, bản năng Slytherin trong anh tự động bật lên. Sau mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, anh tuyệt đối không được vì bất cứ lý do gì mà làm trừ điểm nhà nữa! Cố gắng giãy dụa trong tâm trí, Snape lưu luyến nhìn về phía cửa nhà Gryffindor một lần nữa rồi nhấc từng bước nặng nề về phía nhà Slytherin.

Về đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Snape âm trầm đi về phía ký túc xá nam sinh, nhưng khi đi đến cửa vào khu ký túc lại bị Jessica chặn lại.

"Cô..."

Nhìn thấy Jessica, Snape mới giật mình nhận ra mình còn làm tổn thương một người nữa.

"Jones, tôi..."

"Vào phòng ngủ của anh nói đi." Jessica lạnh lùng nói, trên mặt không chút biểu tình nào.

Nghe vậy, Snape do dự một lúc rồi mới gật đầu, đi về phía ký túc xá.

————————————————–

Trong phòng ký túc xá của Snape, Jessica cùng thiếu niên tóc đen đối diện nhìn nhau.

"Jones, thật xin lỗi. Tôi không cố ý nói cô như vậy." Sau khi đóng của phòng lại, Snape liền xin lỗi.

"Hơn nữa, chắc cô cũng biết Slytherin không có Máu bùn, cho nên..."

"Cho nên chị Lily xứng đáng bị anh mắng là Máu bùn, còn tôi vì không phải nên sẽ không để ý chứ gì?"

Jessica cau mày, tiến lên nắm lấy cổ áo Snape, cưỡng chế kéo anh xuống. Sau đó, cô liền không chút lưu tình tung một cú đấm vào xương gì má Snape, đồng thời buông lỏng cổ áo làm thiếu niên tóc đen lảo đảo ngã sang một bên.

"Tôi không giống chị Lily tốt tính như vậy đâu!"

Hiển nhiên, Jessica cũng không định cứ như vậy buông tha cho Snape. Cô lại thêm một quyền nữa lên gương mặt trắng bệch của Snape.

"Một đấm này là tôi thay chị Lily đánh anh!"

Ngoài dự đoán của Jessica, Snape không chút né tránh, thậm chí còn không có chút phản ứng đau đớn sau khi bị đánh. Anh cứ như thế dựa lưng vài tường, vẫn giữ tư thế như khi mới bị ngã xuống, ánh mắt trống rỗng, một bên mặt đã bầm tím lại nhưng vẫn không có chút biểu tình.

Jessica hạ thắt lưng, nắm cổ áo Snape nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ra của anh cô lại chậm rãu thả ra.

"Đừng lộ ra vẻ mặt như người chết. Đứng dậy đáng nhau như một người đàn ông xem nào!" Jessica khiêu khích, lấy chân đạp vào cánh tay Snape.

"Nếu đánh tôi có thể khiến cô vừa lòng vậy thì cứ tiếp tục đi, Jones tiểu thư." Snape giọng khàn khàn nói, nhắm mắt, mặc người làm gì.

Jessica chăm chú quan sát Snape, không có ý định tiếp tục động thủ. Hồi lâu, cô mới thở hắt một hơi, sửa sang lại áo choàng, mở cửa bước ra ngoài.

Sập cửa, Jessica như mất hết năng lượng, im lặng dựa vào cửa, trầm mặc một hồi.

Quả nhiên, trong lòng vẫn có chút mất mát. Sờ lên trái tim, Jessica cười khổ.



Dù sao Snape vẫn là người đầu tiên trong Slytherin vươn tay giúp đỡ cô. Vô luận là cẩn thận vẽ bản đồ hay là yên lặng đi trước giúp cô ngăn cản bùa chú công kích, anh đều rất chiếu cố cô. Nếu có khả năng Jessica hy vọng cả ba người họ vĩnh viễn là bạn bè.

Nhưng hiện tại... xong hết rồi.

Dựa vào tường bên ngoài cửa phòng Snape, Jessica rốt cuộc vẫn không thể tự chủ được mà nhớ về những kí ức ngắn ngủi khi cô và Snape ở chung.

Ở thư viện, Snape sợ cô một mình thương tâm nên mà nói "Tự mình pha chế độc dược sẽ khiến khả năng phát huy của cô tốt hơn nhiều." Trong câu nói...

Còn có vào buổi tối Hallowen đấy, trong phòng độc dược, Snape an ủi cô, mặc cô khóc ướt áo choàng anh. Thậm chí, anh còn mang cô đến tòa tháp Gryffindor mà anh chán ghét, chỉ để giúp cô có kẹo gửi về nhà như đã hứa...

Càng miễn bàn đến Giáng sinh, hai người ở trong ký túc xá Snape pha chế độc dược, đàm luận về tương lai... À, đúng rồi, còn có một lần ở Bệnh thất, Snape nhíu mày giúo cô vẽ bản đồ. Lúc ấy, Jessica còn nghĩ rằng cô và anh có thể mãi làm bạn bè...

Nhớ đến đây, lòng Jessica cảm thấy như bị cái gì đó đâm trúng, cũng không dám tiếp tục đứng trước phòng Snape nữa. Cô sợ cô không kiềm chế được sẽ làm thêm điều gì điên khùng nữa. Lúc này, trong đầu cô cứ tua lại một đoạn kí ức.

"Anh sẽ không cùng bọn họ đối phó tôi, đúng không?"

"Chưa chắc."

"Anh sẽ không làm thế."

"Sao cô lại nghĩ vậy?"

"Bởi vì chúng ta là bạn bè."

Bạn bè... Bạn bè sao?

Cười khổ, Jessica thất hồn lạc phách, kéo lê từng bước nặng nề rời khỏi ký túc xá nam sinh, quay về ký túc xá của riêng cô.

Trong phòng, nghe tiếng cửa sập cùng tiếng chân rời đi của Jessica, Snape mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt đánh giá căn phòng ngủ trống trơn của mình, bên môi không khỏi nở một nụ cười tự giễu.

Nhìn xem ngươi đã phạm phải lỗi gì đi, Severus Snape. Đầu ngươi bị ngâm vào mandela sao hay là trúng lời nguyền độc đoán mà không thể quản nổi miệng mình vậy? Trong một ngày mà mất hẳn hai người bạn, ngươi cho rằng mình có nhiều bạn lắm sao! Hiện tại thì tốt rồi, ngươi đã mất đi người bạn mà ngươi đã thề phải trân trọng, lại một lần nữa cô đơn!

Có lẽ... là vĩnh viễn cô đơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.