Sáng sớm ngày hôm sau, bà Pomfrey chăng mành xung quanh giường tôi, giúp tôi thay băngtrước ngực. Đây cũng là lần đầu tôi thấy miệng vết thương có dạng gì.
Cũng may, tốt hơn so với trong tưởng tượng của tôi nhiều… Tôi đã nghĩ đếntrường hợp tệ nhất, như là một bộ ngực bằng phẳng như sân bay của tôi đã biến mất và v…v…
Móng vuốt của Buckbeak rất sắc bén, nhưng miệng vết thương lại trơn nhẵn.
Mà đáng sợ nhất là vết thương trơn nhẵn.
Tôi quả thực có thể tưởng tượng ra hình ảnh tai nạn đã xảy ra… Vuốt củaBuckbeak sắt như dao cạo cắt vào người tôi dễ dàng như cắt đậu hủ, ngựcbị đè xuống… Lúc đó một là tổn hại thân thể hoặc là nội tạng bị phun ra, nghĩ lại thôi cũng ớn lạnh rồi?
Tưởng tượng đáng sợ làm tôi bị sặc, bà Pomfrey đang thay băng cho tôi vừa nói: “A, ta chạm vào vết thương của con sao?”
“Dạ không ….con chỉ nghĩ nó có lưu lại sẹo hay không?”
“Đừng lo” Bà Pomfrey hiền từ nói, “Đây không phải do phép thuật làm bị thương, chỉ cần uống ma dược là không có sẹo đâu.”
Trải qua sự kiện lần này, tôi không khỏi đánh giá lại thành tựu y học củathế giới phép thuật là vĩ đại cỡ nào. Hiệu quả của ma dược thật đáng nểphục. Nếu ở thế giới Muggle, với vết thương của tôi, chỉ năm phút đồnghồ thôi là tôi ngủm ngay rồi vì mất máu quá nhiều. Nhưng may mắn nhờ cóthuốc cầm máu cao cấp nên có thể kéo dài thời gian hơn, kịp thời tớibệnh thất chữa trị lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-mau-den-mau-xam/3240624/quyen-3-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.