“Cảm ơn bà Pomfrey, con vẫn ổn.” Draco mới đi ra từ sân đấu đã bị nhìn chăm chú đến sợ hãi, vội vã lên tiếng để tránh khỏi bà đến đây lôi kéo. 
Bà Pomfrey méo miệng đánh giá anh từ trên xuống dưới nửa ngày, một lát mới rốt cuộc nói: “Được rồi… Cuối cùng cũng coi như có một người bình yên vô sự! Ta không thể không nói, con biểu hiện không tệ.” 
Sau đó bà xoay người đi chăm sóc mấy vị quán quân bị thương trước đó. 
Draco mỉm cười nhìn bà rời đi. 
Bỗng nhiên có người vội vã chạy tới, nghe tiếng bước chân quen thuộc, Draco không có làm tư thế phòng bị. Người đến từ phía sau dùng sức ôm chặt eo anh. 
Cảm giác người đến dính mặt sau lưng mình, Draco có chút đắc ý: “Anh biểu hiện thế nào?” 
“Tốt đến không thể tốt hơn!” Astoria lầm bầm, cô vừa chứng kiến một màn thi đấu hoàn mỹ, màn “biểu diễn” xuất sắc kích động lòng người — tuyệt đối có thể dùng từ “biểu diễn” để hình dung — làm máu khắp người cô sôi trào. 
Draco cong khóe miệng, nhẹ nhàng vỗ cánh tay bên hông mình, ra hiệu Astoria đến trước mặt anh. 
“Đây là cái gì?” Astoria kinh ngạc nhìn thấy thứ gì đó tỏa sáng lấp lánh trong lòng bàn tay anh. 
“Cho em, một trong những chiến lợi phẩm.” Draco nói thoải mái. 
“Merlin ạ!” Astoria trợn to hai mắt thán phục: “Anh trộm trứng vàng nhanh như vậy còn chưa nói, còn bứt vảy trên mình rồng?” 
“Vì để tránh rắc rối, anh chưa có bứt, kiếm một miếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-i-know-you-dont-know/2020704/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.