Chương trước
Chương sau
Được an bài thân phận xong, Ngu Đạt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Có gốc rễ, có thân phận mới có năng lực tính toán cho tương lai.
Kỳ thực từ khi cậu phát hiện tiền vàng mang đến từ game khi lấy ra liền trực tiếp biến thành tiền của thế giới này ——- Gold Galleon, Ngu Đạt liền nghĩ ra đủ loại ý tưởng về cuộc sống sinh hoạt sau này. Thế nhưng cậu không có thân phận, kể cả các tổ chức linh tinh chuyên môn làm giả giấy tờ cậu cũng không có biện pháp tìm được. Cậu đúng là đã từng nghe nói qua hẻm Knockturn có một vài nơi làm loại sinh ý này nhưng tùy tiện tìm đến đó sẽ bị trở thành dê béo giết chết. Theo như cậu nhìn thấy, cột biểu thị tiền trong game của cậu có trị số là 46378 vàng 65 bạc 24 đồng, nhưng không thể đổi thấy thứ cần thiết, thống khổ a.
“Đúng rồi” Tâm tình Sirius bắt đầu trùng xuống “Chúng ta đã tìm rất kĩ lão sư dạy cậu học tập. Ngày mai sẽ trực tiếp gửi cú mèo cho cậu thông báo thời gian học”
“Nhanh như vậy?” Ngu Đạt không thể ngờ được, cậu biết bởi vì cuộc thi Tam phép thuật, nhiệm vụ của các lão sư ở Hogwarts tăng lên rất nhiều, không chỉ là dạy và quản lý học sinh hai trường khác mà còn muốn đuổi tiến độ linh tinh, dù sao cuộc thi quan trọng của học sinh năm năm và năm bảy không thể vì cuộc thi Tam phép thuật mà kéo dài. Vào thời điểm như thế này, cậu còn cho rằng học tập của cậu cũng phải kéo dài đến kì sau mới bắt đầu được.
“Luôn là có một số người rảnh rỗi——-“ Sirius khinh thường nói “Bởi vì thân phận của cậu là một bí mật cho nên nhất định phải tìm một người có thể tin tưởng được. Nếu không phải do Bộ Pháp Thuật còn đang truy nã ta, như thế nào cũng không đến phiên người kia! Dumbledore thế nhưng đi tin tưởng cái tên Slytherin kia, đem thân phận của cậu đều nói cho hắn biết.”
“Người nào?” Bí mật mà có hai người biết trở nên thì sẽ không gọi là bí mật nữa. Đối với số người biết chuyện của cậu lại gia tăng, Ngu Đạt rất là tức giận, cậu bây giờ đối với tình huống tiếp theo có nguy hiểm đến an toàn của cậu hay không cảm thấy rất bất an.
Sirius quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt của cậu “Dumbledore hiệu trưởng nói hắn là một người có thể tin được. Severus Snape – Slytherin viện trưởng.”
Ngu Đạt chú ý tới thời điểm hắn nói từ Slytherin thì vẻ mặt rất là chán ghét, nhắc cậu nhớ tới cái người trông giống Hắc Vô Thường kia chờ bọn họ ở văn phòng của Dumbledore. Vào thời điểm đó xuất hiện ở văn phòng chỉ có thể là tâm phúc của Dumbledore. Học viện Slytherin là một trong tứ đại học viện của Hogwarts. Đại khái chắc là cũng giống phân viện của đại học đi? Cậu nghĩ rằng có thể làm viện trưởng nói vậy học thức hẳn là rất xuất sắc. Nhớ tới viện trưởng của khoa bọn cậu ở đại học, năng lực chuyên nghiệp là không tồi. Có người như vậy để giáo dục học sinh học tập phép thuật, xem ra Dumbledore đối với chuyện này vẫn rất coi trọng.
Về phần Sirius khi nói tới Severus Snape đều tỏ rõ vẻ xem thường bị cậu bỏ qua không nhìn. Vừa thấy đã giương cung bạt kiếm, nói bọn họ chưa từng có khúc mắc ai tin đây.
“Anh vừa mới nói anh bị truy nã? Anh là tội phạm?”
“!” Thân thể Sirius cứng lại rồi.
Sau đó là đoạn thời gian Sirius thao thao bất tuyệt giảng giải cho cậu nghe sự tích làm sao một nhân tài của giới phép thuật trở thành một người tà ác không thể nói tên cùng với con chuột thủ hạ của lão và chuyện hắn làm sao lại bị truy nã.
Ngu Đạt vì bị Sirius tuyên truyền Slytherin là tà ác hắc vu sư mà sinh ra hoài nghi, bình thường nhìn học sinh Slytherin rất bình thường, hình tượng Slytherin bình thường trong lòng cậu cứ như vậy bị lung lay.
Dưới loại tâm tình này, Ngu Đạt nhận được cú mèo của Severus Snape. Tối thứ hai và thứ bảy mỗi tuần đến phòng làm việc của hắn, lò sưởi âm tường đã mở. Kí tên là S.S.
Buổi tối hôm đó, thông qua lò sưởi, đến đúng giờ Ngu Đạt liền lần thứ hai nhìn thấy nam nhân đã khắc sâu ấn tượng trong lòng cậu.
“Tên của ta là Severus Snape, cậu có thể gọi ta là Snape giáo sư” Snape vẻ mặt nghiêm túc, một thân màu đen, hai tay ôm ngực, tựa vào cạnh bàn làm việc nói thẳng.
Không có lời dạo đầu khách sáo, Snape giáo sư đi thẳng tới vấn đề làm trong đầu Ngu Đạt lóe qua từ thầy chủ nhiệm, Diệt Tuyệt sư thái.
“Xin chào giáo sư Snape,em tên là Y Đạt-Ngu, giáo sư có thể gọi em là Y Đạt” Cuộc đời quanh năm đi học làm khi Ngu Đạt đối mặt với người đàn ông này thì tự dưng đứng thẳng, ra vẻ là một học sinh duyên dáng.
“Rất tốt, như vậy Mr Ngu, chúng ta bắt đầu đi” Hắn không để ý một chút nào đến sự lấy lòng của Ngu Đạt, Snape trực tiếp tiến vào hình thứ học tập. “lấy ra đũa phép của cậu”
“…” Cậu có thể nói không có sao?
“Làm sao?”Giáo sư Snape ném ánh mắt sắc như dao về phía cậu. Thầy giáo chính là không thích nhất cái loại học sinh không phối hợp này.
“Chờ đã” Ngu Đạt giơ tay lên ra hiệu STOP “Giáo sư Dumbledore nói cùng ngài nói như thế nào vậy? Cụ chưa nói qua tình huống của em có chút đặc thù?”
“Ta biết điểm bí mật nhỏ này của cậu, đối với cái này ta cũng không quan tâm. Cái ta cần phải làm là dạy dỗ phép thuật ở nơi này, còn cậu chỉ cần phối hợp với ta nghiên cứu phép thuật của cậu và độc dược là được rồi.”
Nếu không phải là Dumbledore lấy cái này là điều kiện trao đổi, Snape mới không đáp ứng một cách sảng khoái như vậy. Dù sao đối với một người là một nhà nghiên cứu phép thuật hắc ám cùng phép thuật lý luận thâm sâu đồng thời là một đại sư độc dược thì một thế giới phép thuật xa lạ chưa từng biết đến quả thực là quá hấp dẫn. Dumbledore đối với việc thuyết phục Snape làm công cũng dễ chẳng khác gì ăn cháo vậy, dù sao thành viên đáng để tin cậy trong Hội Phượng Hoàng ngoài hắn ra cũng chỉ có Gryffindor viện trưởng Minerva, mà nàng còn quan tâm dũng sĩ Tam cường tranh bá tái Harry Potter hơn.
“Được rồi nếu giáo sư đã biết tình huống của em thì ở Azeroth phép thuật không cần dùng đũa phép để triển khai.” Ngu Đạt giơ tay lên cho mình một cái tăng thêm BUFF.
Một cái đồ đằng hình chữ thập hiện ra cùng với một cột sáng màu trắng và âm thanh của nhạc hiệu, rõ ràng không giống với phép thuật của phù thủy. Điều này lập tức gây nên hứng thú cho Snape.
Bởi vì Ngu Đạt chưa có đũa phép nên việc học tập phép thuật bản thổ liền phải để lại chờ sau khi cậu mua đũa phép thì tiếp tục. Ngày hôm nay sẽ bắt đầu nghiên cứu vấn đề phép thuật mà giáo sư hứng thú. Thế nhưng đối với một cái giáo sư chuyên nghiêp truy hỏi không ngừng nghỉ, chỉ có thể dùng kĩ năng mà không biết lý luận Ngu Đạt thực sự là bị ép hỏi đến nổ đầu rồi.
“Em thực sự là không rõ ràng…” Cậu đều nhanh khóc đi ra. Cậu vẫn không thể nói dối để qua ải này a, dù sao với cấp bậc của cậu bọn họ sẽ không thấy được nhưng nếu tương lai lòi ra thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng, không bằng bây giờ nói thật a.
Ánh mắt giáo sư Snape sáng lên vẻ hoài nghi “ Giáo dục cậu đã nhận được đều đem trả lại đạo sư của cậu rồi? Hay vẫn là đầu óc của cậu nhét đầy rơm rạ?” Ánh mắt khinh thường kia chiếu đến làm trái tim của cậu đều nhanh vỡ nát.
“Em nói rồi,” Ngu Đạt nghiến răng nghiến lợi “ hai thế giới của chúng ta là không giống nhau “ đầu óc vận chuyển nhanh chóng “chúng em muốn sử dụng phép thuật nhất định phải có quy luật, cái này quy luật là do ai đặt ra em không biết, em còn không tiếp xúc với chuyện như vậy. Chỉ cần đạt đến tiêu chuẩn của quy luật thì chuyện sử dụng phép thuật là chuyện đương nhiên, lý luận cái gì chúng em ở nơi đó thực sự không dạy.” Vì lẽ đó ngài cứ đi hỏi những lão sư có lẽ có kia đi, không nên ép ta.
Vào thời điểm kiên nhẫn của Snape bị hành hạ, rốt cuộc hắn tiếc nuối đưa ra một kết luận, ngoại trừ bản thân Ngu Đạt, người của thế giới này không học được phép thuật của thế giới kia. Vì đại khái là cái quy luật thần kỳ kia có lẽ chỉ tồn tại trên người cậu. Tiếp theo, Snape rời đi mục tiêu nghiên cứu, dùng bản thổ phép thuật như thế nào để đạt được tương đồng hiệu quả phép thuật.
Hắn sai khiến Ngu Đạt phóng thích từng loại từng loại phép thuật lên con vật thí nghiệm đáng thương vừa chộp được—-một con thỏ trắng. Mấy tiếng chỉ có công việc phóng thích phép thuật khô khan làm Ngu Đạt sắp nổ. Cuối cùng cậu phải tự cứu lấy bản thân mình bằng cách ném ra một lọ thuốc nước phép thuật từ trong cái bọc mà cái bọc này trên thực tế là miệng túi của cậu, cậu mặc kệ là đổi loại quần áo gì đều có thể tiếp xúc được đến cái túi này. Mà trang bị trước kia của cậu đều ở trong cái túi này, cậu cũng không dám lấy cái túi này ra đeo vì nó cùng trang phục nơi này có phong cách rất khác nhau.
Nhìn thấy cái lọ to bằng bàn tay này, đôi mắt của Snape sáng lên.
Không để mình vướng thêm nhiều phiền toái nữa, Ngu Đạt ân cần giới thiệu:” Cái này là độc dược của chúng em, cái này gọi là Thần Long Tâm Trí. Công dụng của nó là trong vòng một tiếng tăng lên đến mức tối đa phép thuật của người sử dụng.”
Snape hầu như là đoạt lấy chai thuốc này “Ngày hôm nay liền đến đây thôi, cậu về trước đi, tuần sau đến học nhớ mua một cây đũa phép cho mình.” Ánh mắt cũng không nhìn Ngu Đạt một cái, phất tay ra hiệu cho cậu rời đi.
Nhìn người đàn ông này cuồng nhiệt vùi đầu vào nghiên cứu mà không biết phải nói gì, Ngu Đạt thông qua lò sưởi để trở về cửa hàng, uể oải muốn chết bò lên giường đi ngủ.
Ngày tiếp theo, cậu liền nói chuyện phải đi mua đũa phép với Mark, Mark hưng phấn không thôi. Đối với mỗi đứa trẻ, đũa phép đều là do trưởng bối dẫn đi mua vào tuổi 11 nên Mark đối với chuyện này luôn ước ao không ngừng. Ăn xong điểm tâm, ngay cả cửa của cửa hàng cũng không mở, Mark lôi cậu đến cửa hàng bán đũa phép duy nhất của Hẻm Xéo.
REVIEW 7.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.