Chương trước
Chương sau
Có ý tứ gì?

Snape không khỏi nổi giận trong bụng, Ngu Đạt cùng hắn cùng một chỗ như thế nào chính là “Dễ dàng tha thứ”?!

Nhìn bộ dáng cái gì cũng hiểu những kì thực cái gì cũng không hiểu của con chó ngu ngốc kia, Snape liền hận đến nghiến răng, rất muốn cho hai phát vào khuôn mặt kia của hắn.

Nhưng là Ngu Đạt giống như rất không cao hứng đối với sự tranh chấp của bọn họ, Snape cũng đành cố gắng nhẫn nại. Hắn cười lạnh một chút, ném cái tên Sirius mang một bộ đầy lòng căm phẫn bênh vực cho bạn tốt cùng Remus một bộ muốn đi ra bên ngoài chào hỏi ra đằng sau đầu, tự đứng dậy li khai phòng.

Hắn có chút lo lắng, Albus đi ra ngoài còn biết đội mũ chùm đầu lên, mà cái tên ngốc Ngu Đạt kia không biết là có biết che giấu mình đi không.

Snape đi xuyên qua hành lang, đến căn phòng mà trước đây hắn đã từng giúp Ngu Đạt đổi qua quần áo, hắn dừng lại một chút.

Hắn nhìn căn phòng kia một chút, phát giác ở cái căn phòng ấy chỉ cánh một cái cửa với căn phòng trước kia hắn còn nghe được cái ‘lời tiên đoán’ chết tiệt kia.

ở cái quán bar này, hắn có hai cái kí ức không tốt, trước đó hắn còn tưởng rằng hắn sẽ không bao giờ bước chân vào đây nữa.

Nhưng mà, hiện tại hắn vẫn đừng ở nơi này, điều này làm cho hắn không thể không cảm tạ vị thần đã khiến cho cái kì tích này xảy ra —— vị thần không biết tên đã chiếu cố Ngu Đạt, đúng là ngài ấy khiến Ngu Đạt có thể tại thế giới này sống lại.

Snape chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi bước xuống lầu.

Hắn vừa mới đi đến cái bậc thang cuối cùng, Ngu Đạt liền vội vàng bưng khay quẹo vào lại.

“Em tại sao lúc nào cũng hấp tấp như vậy.” Snape đỡ lấy cái khay thiếu chút nữa là đổ lên người cậu, dùng đũa phép khống chế đống thức ăn đã bay ra.

“A ——” Ngu Đạt kêu lên sợ hãi, nhìn thấy Snape cứu vớt thức ăn, cậu nhanh chóng ngậm miệng.

Ngu Đạt ngại ngùng nở nụ cười một chút, nhỏ giọng nói: “Phòng bếp không có đồ ăn, em liền dùng ma pháp nấu nướng của em làm một chút. Nửa ngày không ăn một chút nào, em đều đói bụng. Severus, anh cũng đói bụng đi, đem cái này bưng lên đi, các anh ăn trước.”

Ngu Đạt đem khay đưa cho hắn, xoay người muốn đi.

“Em đi đâu đó?” Snape giữ chặt cậu.

Ngu Đạt quay đầu, kỳ quái nói: “Em đi phòng bếp làm một chút đồ ăn a, đống đồ này chỉ đủ một nửa số người ăn.”

Snape một tay bưng khay, một tay khác cầm đũa phép cất đi, sau đó vươn ra cái tay kia, kéo lên mũ chùm đầu của Ngu Đạt, hắn trách cứ nói: “Em không biết em hiện tại không thể bị người thấy sao?”

Ngu Đạt lè lưỡi, ngượng ngùng nở nụ cười một chút: “Phòng bếp quá nóng, lúc nấu cơm em kéo xuống, kết quả khi đi ra em lại quên. Em nghĩ là muốn cho anh ăn sớm một chút.”

Ngu Đạt lấy lòng, hiển nhiên khiến cho bậc thầy độc dược thực hưởng thụ, hắn “Ngô” một tiếng, nói: “Mặc dù là góc, nhưng là em cũng nên cẩn thận một chút…”

“Em biết.” hai tay Ngu Đạt kéo kéo bên cạnh mũ chùm đầu, nhìn hắn cười.

Hành động như vậy, làm cho Snape có một cảm giác tim đập thình thịch nói không lên lời.

Nụ cười của cậu, hoạt bát mà sinh động, làm cho Snape vừa mới hồi tưởng lại cái chết của Ngu Đạt cảm thụ được tình yêu không thể ngăn chặn của hắn đối với cậu.

Ánh mắt của Snape trở lên thâm thúy, hắn bắt lấy cổ áo của Ngu Đạt kéo cậu về phía hắn.

Ngu Đạt cũng không tính lùn chính là so với Snape liền muốn thấp hơn một chút, hơn nữa, Snape đứng ở trên bậc thang, cao hơn một cái đầu so với Ngu Đạt.

Snape cúi đầu,dưới ánh mắt ngạc nhiên của Ngu Đạt mà ngậm lấy môi của cậu. Bởi vì kinh ngạc, miệng của Ngu Đạt hơi hơi mở ra, như thế tiện nghi Snape, hắn thực thuận lợi liền đem đầu lưỡi của mình tiếng quân vào khoang miệng của cậu.

Đầu lưỡi ẩm ướt của Snape linh hoạt tại trong miệng Ngu Đạt quét sạch một vòng, sau đó mạnh mẽ hút đôi môi của Ngu Đạt một lúc rồi mới buông ra.

Đôi mắt của Ngu Đạt cũng bởi vì lần tập kích đột nhiên này của Snape mà trừng lớn, trông như là một con sóc nhỏ bị trấn kinh.

Snape tâm tình tốt, buông ra con mồi của hắn, lòng từ bi nói: “Đi thôi.”

Ngu Đạt lăng lăng, mơ mơ màng màng liền xoay người đi đến phía phòng bếp.

Snape nhìn mà khóe miệng đều nhếch lên, lộ ra một cái ý cười, hắn nhìn Ngu Đạt vào phòng bếp xoay người đi lên lầu.

Cảm giác đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt với Ngu Đạt làm cho hắn cảm thấy mình đang tràn ngập một sức sống mạnh mẽ chưa từng có, hắn cảm thấy bây giờ dù có bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến hắn buồn chán.

Hắn thực thích loại cảm giác này, cũng thực hưởng thụ loại cảm giác này.

Đương nhiên, nếu như có thể mau chóng diệt trừ Voldemort, làm cho khoảng thời gian ở chung của hai người càng nhiều thì càng tốt.

Snape tâm tình tốt đến mức có thể bay lên trời, nếu so sánh với hắn, Sirius đang đứng ở trên cầu thang mượn ưu thế chiều cao àm đem tình cảnh vừa nãy xem trọn vẹn lại có sắc mặt đen giống như đáy nồi.

Sirius là bởi vì câu nói khinh thường cùng nụ cười lạnh của Snape mà khắc chế không nổi chạy ra ngoài, hắn nghĩ là cái tên gia hỏa âm u này đi làm cái gì, không nghĩ tới chờ đến khi hắn đứng ở trên cầu thang, vừa lúc nhìn đến Snape kéo mũ chùm đầu cho Ngu Đạt.

Động tác thân mật cùng không khí ấm áp kia, còn có giọng điệu đối thoại của bọn họ, làm cho Sirius lúc ấy ngây ngẩn cả người.

Này này này?! Thấy thế nào cũng thấy tình huống này không đúng a!

Mà sau, động tác bá đạo của Snape kéo Ngu Đạt qua rồi sau đó là một nụ hôn, mà Ngu Đạt còn có bộ dáng thuận theo như vậy, quả thực khiến cho Sirius cảm giác sét đánh ngang trời. Cái này biểu hiện cái gì, trừ phi hắn là não tàn mới không nghĩ ra.

Chuyện vào lúc nào?! Ngu Đạt thế nhưng tuyệt không nói cho hắn! Khẳng định cái tên Snape kia đang cười hắn ngớ ngẩn!

Sirius nhất thời lửa giận dâng lên, hoàn toàn quên sau khi Ngu Đạt sống lại, đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Ngu Đạt căn bản là không có cơ hội nói với hắn.

Sirius oán khí tận trời, nói như thế nào hắn còn làm một hồi cố vấn tình cảm cho Ngu Đạt—— tuy rằng không thế nào xứng chức, tốt xấu còn nghe qua cậu kể khổ, làm bằng hữu thân thiết nhất của cậu, cậu tại sao lại có thể im hơi lặng tiếng nương tựa vào trong ngực của đối thủ một mất một còn của hắn như vậy?!

Sirius bóp cổ tay! Hắn còn tưởng rằng cái tên âm dương quái khí Snape kia sẽ không bao giờ thành một đôi với Ngu Đạt.

Cảm giác của hắn hiện tại vừa là sinh khí lại khiếp sợ.

Snape ngẩng đầu liền thấy được vẻ mặt kinh hách đến không có biểu tình của Sirius, hắn hất cằm lên, đi qua người của cái tên Sirius đang đứng ngốc như cây cột ở nơi đó. khi hắn lướt qua, ánh mắt của hắn còn nhẹ nhàng lướt mắt nhìn tên kia một cái.

Sirius mãnh liệt quay đầu lại, hầm hừ nhìn thân ảnh của hắn. Cái bộ dáng cao hứng đáng giận kia của Snape, ngay cả cái khay trong tay hắn cũng mang một hương vị đắc ý dào dạt.

Sirius tỏ vẻ, hắn không thể nhẫn nhịn!

Vì thế chờ đến khi Ngu Đạt lại một lần nữa bưng khay từ phòng bếp đi ra, hội hợp với Albus không lấy được hồng trà với điểm tâm ngọt mà chỉ có một ít bia bơ, trở lại phòng của bọn họ, liền nhìn thấy bộ dáng thê lương của Sirius mang theo đôi mắt đen đen ngồi thê thảm ở dưới đất.

Trong phòng là một mảnh đống hỗn độn, cái bàn nghiêng, ghế dựa lệch qua một bên.

Remus dở khóc dở cười nhìn Sirius, Snape tay trái ôm cánh tay, lòng bàn tay của tay phải ấn ấn xương gò má.

Ngu Đạt kinh ngạc nhìn ba người: “Đây là làm sao vậy?”

“Ai biết?” Snape hừ lạnh một tiếng: “Con chó ngu xuẩn kia giống như là điên rồi.”

“Anh bị thương?” Ngu Đạt nhíu mày kề sát vào hắn, Snape trên mặt có một khối máu ứ đọng.

Sirius ánh mắt ướt át nhìn Ngu Đạt thấy sắc quên bạn, rõ ràng tình trạng của hắn so với cái tên chết tiệt kia thê thảm hơn nhiều!

Hắn chết sống hô lên: “Ta muốn lập tức đi tìm chết! Lập tức!!!”

Vừa rồi hắn nổi giận đùng đùng vọt vào phòng, đánh về phía Snape, Snape bất ngờ không kịp đề phòng trúng một đòn, lập tức buông ra khay, không chịu yếu thế đánh trở về.

Sirius máu gà nổi lên, đã sớm quên trên người mình còn mang theo trạng thái suy yếu, suy yếu không chỉ ma lực của hắn, còn có sức chịu đựng cùng thể lực của hắn.

Dùng thuật ngữ bên trong trò chơi nói thì, cột máu rõ ràng không sánh bằng không nói ngay cả trị số lực lượng cũng thấp hơn nhiều so với Snape.

Kết quả chính là Sirius đánh hắn một cái, sau đó liền trúng một trận đòn của Snape.

Snape tâm tình tốt. Tâm tình của hắn tốt, biểu hiện chính là cái thể loại đánh nhau ng ngốc đó hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.

Cơm trưa tình yêu mà Ngu Đạt làm cho hắn đã không có, Snape nghĩ vậy cái còn đánh nhiều hơn hai quyền, khi Remus rốt cục kéo hắn ra, hắn thấy đã đủ liền thu thối lui đến một bên. Bằng không bị Ngu Đạt thấy hắn không cần đũa phép, tự mình đánh nhau cùng con chó ngu ngốc, còn tưởng rằng lại là hắn khiêu khích cái gì, thế thì oan uổng chết.

Sirius sau khi bị đánh, nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm, muốn đem cái trạng thái chết tiệt trên người này giải quyết!

Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả đánh nhau hắn cũng đánh không lại, thế thì còn có thể làm gì! Hắn biết trước kia có khả năng không có cách nào giải quyết, như vậy hiện tại liền có một biện pháp vô cùng tốt, đó chính là sau khi chết được Ngu Đạt cứu lại thì cái trạng thái chết tiệt này sẽ được giải quyết.

REVIEW 91
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.