Vesley chẳng buồn nhìn một con vật nào, đúng hơn là Vesley cố né tránh ra xa khỏi tầm mắt của bọn không chân. Vesley không bám sát theo Vernon hay Petunia, Vesley nhìn Harry, vì Harry có gì đó lạ lắm, có vẻ thằng nhóc Harry đang nói chuyện với trăn. Sao có thể, chắc Vesley nhầm, nói chuyện với trăn các nhà khoa học vĩ đại còn chưa làm được ấy chứ, nhưng có thể mẹ Swanape của Vesley thì có thể, Vesley từng thấy bà ấy trò chuyện với con trăn rồi. Cũng có thể do Vesley đang tự huyễn hoặc mình mà ra, chất xúc tác gây ra chuyện này có lẽ do bọn bò sát nhớp nháp ở đây. Vesley nhìn xung quanh, sau đó quyết định đi trở ngược ra ngoài, mua thứ gì đó để ăn vặt, Vesley không hứng thú gì với bọn bò sát. Sau khi mua thức ăn và cho chúng vào bao tử, Vesley trở lại khu bò sát, cùng lúc là cảnh tượng khiến Vesley muốn chết lâm sàng, con trăn gấm khổng lồ bằng phép màu nào đó có thể trườn ra ngoài được dù có cả tấm kính dày cộm ngăn lại. Tất cả nháo nhào mà chạy trong hoảng sợ. Não Vesley hiện tại đã đông cứng lại như tảng băng Bắc Cực, Vesley đang cố gắng nín thở để con trăn bỏ qua mình, dù Vesley thừa biết chuyện nín thở kiểu thế đã bị khoa học bác bỏ. Con trăn trườn nhanh như vận động viên chạy bộ, tới gần Vesley, nó ngóc đầu lên, rồi cũng lẹ gọn mà bỏ qua rồi trườn đi đâu mất hút. Vesley vẫn còn điếng người, mặt tái xanh, đôi mắt trân trân nhìn về phía trước, Vesley đang cố rã đông bộ não mình. Vesley ghét loài vật bò sát, vô cùng ghét. Ông chủ sở thú phải đích thân xin lỗi, ông bà Dursley nào dễ bỏ qua. Bọn trẻ nhà Dursley và Piers không thể nói lên từ nào, nhất là cô con gái nhà Dursley, dù não đã hoạt động bình thường lại, nhưng cô nàng chẳng thể suy nghĩ ra hay nói câu nào hoàn chỉnh, chưa khóc thét là may. Họ lên xe và trở lại nhà, Vesley cảm thấy tai mình như ù đi, thứ nghe được là tiếng la hét của mọi người trong sở thú khi sự cố diễn ra, và mắt Vesley có lẽ bị hoa rồi ấy, chỉ thấy được cảnh con trăn trườn trườn rồi bò tới gần mình mà thôi. Có lẽ, hoặc chắc rằng đây là vấn đề can hệ tới tâm lí, Vesley cảm thấy mình bắt đầu sợ luôn mấy sợi dây thừng hay dây xúc xích mà Petunia mua hai hôm trước. Tới tháng bảy, Vesley mới dần quên đi cái sự việc kinh khủng ở sở thú. Sinh nhật lần thứ mười một tồi tệ nhất của Vesley, sau bao năm yên bình lại vướng phải việc này khiến Vesley mệt mỏi ghê gớm. Và, Vesley suy nghĩ tới việc lần đó có khi lại liên hệ gì đó tới Matthieu hoặc Potter, nhưng Vesley chẳng dám nhớ lại, vì thế nên Vesley bỏ qua luôn. Sắp tới Vesley và Dudley sẽ nhập học ở trường Smeltings, đồng phục mới đã sẵn sàng. Mùi thơm của mây bộ đồng vẫn còn. - Thế còn Harry Potter? - Vesley hỏi thử Petunia xem Harry sẽ học ở đâu, Vesley đâu nghĩ thằng bé sẽ học cùng trường, ông bà Dursley sao có thể hào phóng như thế. - Trường Tường Đá, mẹ sẽ gửi thằng nhóc ấy vào đó, một nơi hợp với nó. Mẹ đã nhuộm lại đồng phục cũ của Dudley cho nó rồi. - Petunia đáp. Hèn gì, trong phòng bếp đầy mùi thuốc nhuộm, cực khó thở. - Vâng, con nghĩ mình sẽ đi lên phòng. - Vesley nói, rồi chạy đi thẳng vào phòng mình, mùi thuốc nhuộm quá buồn nôn. Cuộc đối thoại của Vesley và Petunia được truyền thẳng vào tai Harry, thằng bé không thích vào trường Smeltings nhưng cũng không muốn tới Tường đá. Có vẻ như chúa lại bỏ quên nó nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]