Để ta...
Thầy Snape đang định giúp đỡ Gilette thì cô đã tự yểm cho mình một bùa Tan ảo ảnh. Ông hơi sững người nhìn vào khoảng không mà Gilette vừa biến mất. Ha, đáng lẽ ông phải biết rồi chứ, cô nhóc đó giỏi như vậy nào cần ông giúp.
- Bám sát ta.
Snape hạ thấp giọng thì thầm, rồi chợt cảm nhận được ống tay áo của mình bị nắm lấy, khoé miệng ông cong lên. Nắm chặt cái hộp được yểm bùa đang nhốt con Scabbers bên trong, thầy Snape đi về phía phòng hiệu trưởng. Gilette đang tàng hình cũng bám sát theo ông.
Snape đi qua nhiều hành lang và cầu thang, đến trước một con chim bằng đá, nếu Gilette nhớ không nhầm thì nó là Griffin, bức tượng canh giữ phòng hiệu trưởng. Ông nhìn con chim, khẽ nói tên một loại kẹo nào đó mà cô nghe không rõ. Nhưng Gilette biết chắc đó là mật khẩu, không chỉ vì tính thích kẹo của cụ Dumbledore, mà còn vì ngay sau đó, cái tượng như bừng sống dậy, né qua một bên để lộ cái cầu thang xoắn ốc phía sau.
- Mật khẩu là kẹo chanh.
Thầy Snape có vẻ là nói cho Gilette nghe, ông bắt đầu bước lên bậc thang, cô bám sát gót. Khi họ tiến gần đến cánh cửa phòng hiệu trưởng, con chim ở phía sau từ từ trở về vị trí cũ, che lấp khung cảnh bên ngoài cái cầu thang. Việc đó khiến Gilette cảm thấy không thoải mái cho lắm, giống như bị chặn mất đường lui vậy. Chắc do cô nghĩ nhiều quá thôi, Gilette tự trấn an bản thân.
Hai thầy trò nhanh chóng tới trước cửa phòng hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-dai-xa-vuong-dang-yeu-dang-yeu/45697/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.