Gilette nhìn Snape, vội nói:
- Không, thầy đừng nói cho cụ ấy. Con chỉ hi vọng là có thể giúp thầy tí chút. Thầy phải hứa với con, không nói cho một ai cả! - Bây giờ vẫn chưa phải lúc để cô lộ mặt, cứ âm thầm giúp đỡ đã, thầy Snape là một lựa chọn thích hợp để làm trung gian chuyển lại những ý tưởng của cô.
Snape có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự vội vã của Gilette. Ông im lặng một lúc rồi gật đầu.
- Ta hứa với con.
Gilette thở ra, cảm kích nói:
- Cảm ơn thầy đã đồng ý và không truy hỏi nguyên do.
- Ta biết sẽ đến lúc con sẵn sàng nói ra cái bí mật nho nhỏ về những thứ nằm trong cái đầu cự quái của con với mọi người. Ta sẽ không thay con quyết định thời gian chuyện đó xảy ra. Nhưng phải nói là ta mong chờ lúc đó lắm, trí tuệ của con thật siêu phàm.
Gilette cười với ông rồi nói:
- Thầy tiệc tùng vui vẻ nhé, con xin phép đi trước.
Cô vung đũa giải những bùa chú đã yểm xung quanh hai người, chào Snape rồi rời đi.
Gilette bước đến chỗ Draco, ngồi xuống cạnh cậu. Cậu nhóc bây giờ trông mệt mỏi vô cùng, thậm chí còn chẳng có hơi sức đâu để mà để ý đến cô bé. Bữa tiệc đã tàn, mọi người dần dần về hết, Gilette khều khều mớ nùi giẻ Draco, buồn cười nói:
- Nhìn cậu uể oải quá, chắc không đủ sức nhận quà sinh nhật của tớ rồi.
Draco bật dậy ngay tức khắc, lườm Gilette một cái sắc lẻm. Cậu cáu kỉnh nói:
- Cậu thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-dai-xa-vuong-dang-yeu-dang-yeu/45687/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.