Như thể tâm linh tương thông, Gilette cảm nhận được sự kì lạ của Tom, cô chợt cảm thấy lo lắng không yên. Có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Nhìn Minh Vân đang vui vẻ bên cạnh, Gilette cũng không dám bỏ đi, đành phải cười trừ đáp lời cô bé, ánh mắt vẫn lo âu hướng về phía phòng mình...
Lòng Gilette cứ bồn chồn, khó chịu, dự cảm không lành trong lòng cô ngày càng phóng đại, đặc biệt là khi cô nhìn thấy Trác Vân, cô bé so với lúc nãy lại càng thêm cổ quái, toàn thân phát ra khí tức âm u vô cùng.
- Cô chú đi về cẩn thận ạ. Minh Vân, gặp lại cậu ở trường nhé! - Nghĩ nghĩ một hồi, Gilette ghé vào tai cô bé nói thêm, - Cẩn thận bên cạnh cậu.
Minh Vân vẻ mặt mờ mịt nhìn Gilette, cô bé trực hỏi thì đã thấy bạn mình lùi lại phía sau vẻ mặt cười tươi vẫy chào. Những lời ấy của cậu rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy...?
Vừa tiễn gia đình Minh Vân trở về, Gilette vội vàng chào ba mẹ rồi chạy lên phòng tìm Tom.
[Có chuyện gì vậy, Tom?]
[Anh cũng không biết nữa, lúc nãy anh chợt cảm nhận được một mảnh linh hồn khác. Hình như chính là chiếc vương miện của Ravenclaw. Nhưng mà anh cũng không chắc lắm.]
Gilette mờ mịt hỏi lại:
[Ý anh là sao?]
[Khí tức đó xuất hiện có vài giây thôi, anh chưa kịp định thần nó đã biến mất rồi.]
[Thật sự là như vậy? Thế thì kì quái quá!]
Chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-dai-xa-vuong-dang-yeu-dang-yeu/3252491/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.