Tom bay nhanh vào trường, tranh né ánh mắt của mọi sinh vật sống. Chẳng mấy chốc, anh đã đến trước cửa bệnh thất. Tom dịu dàng vuốt mái tóc bạc của Gilette.
- Cô bé ngốc, để em chịu khổ rồi. Xin lỗi nhưng giờ chưa phải lúc để anh xuất hiện. Mau khoẻ nhé rồi trở lại tìm anh.
Tom hôn nhẹ lên trán Gilette, toan đặt cô xuống sàn nhưng lại không đành lòng, sàn nhà lạnh quá. Anh cởi áo chùng của mình, trải xuống sàn, rồi cẩn thận đặt cô lên. Xong xuôi, Tom vươn tay gõ mạnh cửa bệnh thất.
Tiếng bước chân chạy vội vang lên, Tom vội tàng hình. Cánh cửa phòng bệnh thất bật mở, bà Pomfrey vẫn còn đang ngái ngủ xuất hiện. Bà nhìn quanh để tìm ra cái người vừa quấy rấy giấc ngủ ngon lành của bà, nhưng chẳng có gì hết. Không lẽ là một trò đùa? Từ con Peeves chẳng? Thật là quá đáng hết sức.
Tom đứng bên cạnh nhìn đến sốt cả ruột. Bà ta còn không mau nhìn ra Gilette, còn định để cô ấy nằm dưới sàn đến bao giờ nữa. Đáng chết!
Cạch!
Tom phóng một viên sỏi vào ngay sát bên cạnh Gilette, bà Pomfrey đang định đóng cửa giật mình quay lại. Bà nghi ngờ tiến lên một bước.
- Á!
Bà Pomfrey đá phải Gilette, rú lên kinh hãi. Tom rủa thầm trong lòng, anh phải cố gắng lắm mới đè xuống được cái cảm xúc muốn vọt ra, tâm can bảo bối của anh lại phải chịu khổ rồi.
Cuối cùng, bà Pomfrey cũng nhận ra Gilette, bà vội vàng bế cô vào trong bệnh thất. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-dai-xa-vuong-dang-yeu-dang-yeu/3252482/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.