Cho dù Snape có nguyền rủa linh hồn như thế nào, thì đối với tình hình hiện tại mà nói cũng không có tác dụng rồi, trên mảnh đất trống nho nhỏ, tất cả mọi sinh vật đều đang nhìn về phía hắn đã đứng, trầm mặt, cẩn thận nắm chặt đũa phép, Snape từng bước từng bước đi ra khỏi bóng tối, bên người, cùng với tiểu kỳ lân đang hiếu kỳ nhìn hắn.
Chính vào lúc Snape nhìn chằm chằm những ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, phòng bị ở khu đất trống, cứu thế chủ đột nhiên ôm lấy trán, mà kẻ áo chùng đen gầy gò kia lại nhanh chóng biến mất trước mặt tất cả mọi người, thậm chí Snape còn không kịp phát ra chú ngữ.
Nhìn người áo chùng đen biến mất, Harry thở phào, tuy rằng không hề sợ kẻ bị kí sinh kia, nhưng cậu không muốn bỏ ra chút tinh lực dư thừa nào, những việc không liên quan tới bảo vệ Snape, giơ tay vuốt vuốt tiểu kỳ lân, bất lực mà ý kiến:“vật nhỏ! Không phải đã nói không cho ngươi chạy loạn rồi hay sao? Bạn bè của ngươi đâu? ”
Tiểu kỳ lân kiêu ngạo mà dụi tay của Harry, ủy khuất giơ lên vết thương của bản thân, Harry nhìn, lắc đầu, quay mặt lại, đã thấy Snape đã đi về phía lũ trẻ được nhân mã bảo vệ.
Gật đầu với nhân mã đang hiếu kỳ nhìn hắn, Snape trừng mắt nhìn mấy tiểu gia hỏa dường như đang run rẩy, hừ lạnh:“hừ! Tôi đã không ôm bất cứ hi vọng nào với việc các cậu có thể có suy nghĩ bình thường, lại dám ở nơi chỉ có các cậu! Mấy kẻ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-bao-ho/61269/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.