Dỗ con gái ngủ xong, Ôn Chấn Hoa khẽ bước về phòng, vừa mới mở cửa, Đường Tường Hi đang nằm lỳ ở trên giường bỗng kêu ôi ối.
“Lại làm sao nữa?” Đóng cửa phòng, Ôn Chấn Hoa quay lại hỏi.
“Chấn Hoa ” Đường Tường Hi kéo dài giọng nói, “Buổi sáng anh cõng bé cưng chạy xa như vậy, sống lưng đau lắm rồi, ban nãy em lại để anh té một phát như thế ”
“Đấy đâu phải lỗi của em?” Ôn Chấn Hoa liếc hắn một cái, song cậu vẫn tới ngồi cạnh Đường Tường Hi, xoa thắt lưng giúp hắn.
“Sao lại thế được chứ đều là anh tự làm tự chịu.” Đường Tường Hi thoải mái liền thở dài một hơi, không nên cãi lời vợ.
“Anh đó chẳng bao giờ chú trọng đến thời gian, bảy giờ sáng mai phải dậy, có nghe không hả?” Ôn Chấn Hoa vừa xoa vừa nói.
“Hả?!” Đường Tường Hi đau khổ xoay đầu, chỉ thấy gò má của cục cưng dưới ánh đèn trông thật dịu dàng, hắn kinh ngạc nhìn, bỗng trong lòng như bừng cháy, bất giác nở một nụ cười.
“Được.” Hắn khẽ nói.
Bỗng Ôn Chấn Hoa dừng động tác, cậu nhìn sang Đường Tường Hi, có thể nói trông người đàn ông đang cười này hơi ngốc nghếch, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, dường như tình yêu trong mắt có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.
Khoảnh khắc hai tầm mắt giao nhau, bỗng hô hấp của đôi bên trở nên nặng nề, Ôn Chấn Hoa từ từ cúi xuống, Đường Tường Hi chống tay vào gối rồi chậm rãi nâng người lên.
Môi lưỡi lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hai-nguoi-cha-o-ben-nhau/2200191/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.