“Cẩn thận chút đó!” Ôn Chấn Hoa vẫn chưa nói xong, Đường Tường Hi đã chạy mất dạng, cậu thở dài bất đắc dĩ, chỉ đành hy vọng hai cha con bọn họ sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn trên đường làm ảnh hướng tới cuộc thi của con gái.
Nhìn ngó các toà nhà xung quanh một lúc lại nhìn xuống bánh xe thủng lốp, cậu lắc đầu, lôi chiếc di dộng màu bạc từ trong túi ra rồi gọi đến tổng đài tìm đường, “A lô, chào cô, tôi…”
Đường Ôn Đế ghé đầu lên bờ vai rộng lớn của daddy, tuy đường đi hơi xóc nảy nhưng ngược lại bé rất phấn khởi, gió mát ập vào trán, phong cảnh hai bên lướt qua cực nhanh, bé cười híp mắt. Chờ đến khi bé lớn lên, nhớ lại cảnh này trong trí nhớ, nhất định sẽ hiểu ý mà bật cười.
“Píp píp —— “
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng còi ô tô, Đường Tường Hi không quan tâm, một lòng thầm nghĩ không thể muộn, ngờ đâu tiếng còi kia lại rú thêm vài cái như đang gọi hắn, hắn giảm tốc độ nhìn về nơi tiếng kêu phát ra, vừa quay lại liền thấy một chiếc xe màu vàng bên làn đường trở một chiếc xe khác đang tiến chầm chậm đến chỗ hắn, chiếc xe kia là của Ôn Chấn Hoa mà? Hắn nhìn vào trong xe qua lớp cửa kính theo phản xạ, cục cưng không có ở bên trong, nhưng lại thấy người đàn ông ngồi trong đó quen quen, chẳng phải là ông chủ xưởng sửa xe Phương Đại Đồng cha của Phương Tĩnh Trúc sao.
“Bác Phương?!” Hắn dừng bước, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hai-nguoi-cha-o-ben-nhau/2200187/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.