Đợi Đường Tường Hi đóng kín cửa phòng con gái, lúc quay lại đã không thấy Ôn Chấn Hoa đâu cả, hắn vỗ vỗ hai má, cục cưng không đợi hắn mà đã tự về phòng ngủ mất tiêu rồi.
Chấn Hoa đang giận à? Hắn vuốt cằm, thầm đoán, rõ ràng lúc nãy còn bình thường mà ta, mình không vứt quần áo bừa bãi, cũng chẳng quăng chìa khóa xe lung tung, chả nhẽ vì vừa rồi trong lúc tắm mình không tiếp tục ư? Làm gì có, mỗi dây thần kinh của cục cưng mình còn không rõ sao, quả thật lúc ấy Chấn Hoa không muốn.
Cẩn thận hồi tưởng một vài hạnh động lẫn biểu cảm của Ôn Chấn Hoa, rồi cả biểu hiện của Chấn Hoa lúc mình đụng vào nơi đó… Đường Tường Hi híp mắt, là do cục cưng không đồng ý cho mình tiến vào, hay là… có chuyện giấu mình.
Mà bất luận là chuyện trước hay chuyện sau, kết hợp cả biểu hiện của Chấn Hoa nữa, cậu ấy đã bị ám ảnh với 2 chữ ‘tiến vào’! Vậy rốt cuộc vì sao lại ám ảnh?! Một là xảy đến trên người của kẻ khác, còn hai… là chính Chấn Hoa đã bị?!
Vừa nghĩ đến vế thứ hai, Đường Tưởng Hi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, vứt cái suy đoán đáng sợ này ra khỏi não, à… Ha ha, nhất định là do mình nghĩ nhiều quá thôi! Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ… Thế nhưng trong đầu lại xuất hiện một số tình tiết vụn vặt, máu tươi đỏ sẫm, drap giường bị giày xéo, hai má đẫm nước mắt, cơ thể run rẩy…
Đường Tưởng Hi vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hai-nguoi-cha-o-ben-nhau/2200185/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.