Mùa đông năm nay không chỉ tới sớm hơn mọi năm, mà những cơn mưa tuyết cũng liên tục trút xuống với tần suất dày đặc. Nó làm cho số lượng khách hàng tới lui hiệu sách cũng dần ít đi. Nhưng thứ khiến Clark bận tâm lúc này là tên ác quỷ cứng đầu cứng cổ đang chui trong chăn run cầm cập. Mỗi khi nó hảo ý tiến tới gần, mặc kệ việc bị phạt không thể trở lại hình dạng con người, Crowley trong hình dạng rắn không thể ổn định thân nhiệt lại bò ra xa kể cả có là phải nằm trên sàn gỗ. Nó biết Crowley không ưa nó, nhưng cứ duy trì tình trạng này mọi chuyện sẽ chỉ ngày càng tệ hơn.
Sốt ruột quá, Clark bất lực nhảy khỏi ghế, quấn chân thiên thần bận bịu nhờ giúp đỡ.
"Ngài Thiên thần. Ngài Thiên thần."
Nhìn những chữ vàng bay lơ lửng, Aziraphale bỏ xuống sách cầm ngược trên tay, lo lắng ôm rắn nhỏ vào lòng, ân cần xoa đầu, khuyên nhủ:
"Ôi Crowley, anh không cần cố chấp tránh nhóc ấy thế đâu. Clark cũng chỉ muốn giúp thôi."
Đứng trước ánh mắt tràn ngập yêu thương của thiên thần, ác quỷ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý:
"Nghe anh vậy, thiên thần."
Thấy vậy, Clark hai mắt sáng rực. Nó lập tức vào vị trí, nhập vai đệm sưởi vô cùng thành thục. Còn không quên kêu lên một tiếng báo hiệu mình đã chuẩn bị xong, chờ được sử dụng.
"Ôi chao, đúng là một nhóc hiểu chuyện." Aziraphale không nhịn được phì cười, cẩn thận đặt rắn nhỏ Crowley lên "đệm sưởi Clark".
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-good-omens-toi-la-mot-chu-meo/2817984/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.