Nhìn núi tro xám xịt nhạt nhẹo nằm gọn trong lòng bàn tay, Crowley đờ đẫn không biết nên làm gì. Trái tim hắn như bị ai khoét mất một góc. Sau từng ấy thời gian, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ để tâm tới sự tồn tại của Clark. Xuất phát điểm, bọn họ chẳng là gì. Vướng vào mấy mệnh lệnh vô lý mà quen biết. Rồi hiểu nhầm, trở thành kẻ thù. Giờ, khi có thể làm bạn, làm tri kỉ thì lại chẳng còn gì.
Vô lực tựa đầu vào vai Aziraphale, Crowley cằn nhằn:
"Thật ngu ngốc. Nó yêu mây trời như vậy. Sao lại chấp nhận ở đây tan biến như một ác quỷ cơ chứ?"
Ôm vội lấy tâm hồn đầy vết thương kia, Aziraphale tâm can cũng tự trách không kém.
Bọn họ rõ ràng là hai cá thể mạnh mẽ. Vậy mà lại cậy có sự che trở của Clark, sống vô cùng thoải mái, hoàn toàn chẳng để ý mũi kiếm đang trực chờ đâm xuống, hoàn toàn không để ý đau đớn nhóc ấy phải chịu. Họ nợ nhóc ấy quá nhiều.
Chẳng để cả hai tỉnh khỏi đau đớn, một bóng trắng đã xông tới. Đôi mắt xanh xinh đẹp của nó trợn lớn như không thể tin vào sự thật rõ rành rành kia. Bỗng đôi mắt tràn ngập bi thương kia hóa thành căm phẫn, El vươn móng lao về phía thiên thần, gào lên:
"Aziraphale? Tại sao Clark lại phải thế chỗ ngươi? Tại sao các ngươi có thể hạnh phúc còn em ấy thì không?"
Bằng bản năng nhanh nhạy của loài rắn, Crowley chẳng tốn xíu sức lực nào đã túm con mèo đang nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-good-omens-toi-la-mot-chu-meo/2817970/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.