Đường Vũ Lân nói:
- Đây là Trầm Ngân Chùy, nặng hơn chùy rèn thường một chút.
- Nặng bao nhiêu? Cho ta xem một chút.
Tạ Giải rất hứng thú với cái chùy có khả năng đánh gãy mộc kiếm của Vũ lão sư, vội chạy tới chộp lấy Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy trong tay Đường Vũ Lân.
"Rầm!" Trầm Ngân Chùy rơi thẳng xuống đất, quán tính cực mạnh làm Tạ Giải ngã đùng xuống đất.
- Ái da!!!! - Tạ Giải đau đớn kêu lên, - Ngươi, ngươi... đây là cái gì hả? Sao nặng vậy?
Vũ Trường Không đi qua, cầm Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy lên, không khỏi động dung. Khó trách Mộc kiếm bị đánh gãy, sức nặng của cái chùy này...
Đường Vũ Lân nói:
- Một cái chỉ nặng chừng một trăm năm mươi cân thôi.
Vũ Trường Không nói:
- Vừa rồi nó truyền lực tới ba lần, đó là do ngươi khống chế, hay do cái gì khác?
Đường Vũ Lân ngần ngừ:
- Là năng lực của bản thân cái chùy, kim loại sau khi Nghìn Rèn, sẽ sinh ra một số đặc hiệu đặc biệt, Trầm Ngân Chùy này, gọi là chồng chùy.
Vũ Trường Không tuy không hiểu rèn, nhưng nhìn ra được điều này của Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy rất quý, khẽ gật đầu nói:
- Ngươi rất có thiên phú về rèn đúng không? Ta đã điều tra một chút, hôm nay Mộ Hi tới tìm ngươi đòi đấu rèn, là con gái của hội trưởng hiệp hội Đoán Tạo Sư của Đông Hải Thành."
Vũ Trường Không như nhớ tới cái gì, giơ tay lên, gọi Đường Vũ Lân:
- Tới đây, nắm lấy tay ta.
Đường Vũ Lân nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-dau-la-dai-luc-ta-la-duong-vu-hoa/1216703/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.