Chương trước
Chương sau
Mâu Minh thành là một tòa thành rộng lớn, tấp nập người ra vào. Hôm nay ở trong thành hết sức náo nhiệt, vì Ngày thức tỉnh mỗi năm một lần đã tới.
Người ở Đấu La Đại Lục đều có một thứ gọi là Võ Hồn. Võ Hồn là một bộ phận của thân thể họ, nó có thể là động vật, có thể là thực vật hoặc là đồ vật. Tới lúc sáu tuổi, thông qua nghi thức thức tỉnh, họ sẽ đánh thức Võ Hồn của bản thân. Ngày thức tỉnh mỗi năm một lần, chính là thời điểm đánh thức Võ Hồn.
Nếu Võ Hồn là một cái cuốc, thì khả năng cày ruộng của người đó sẽ mạnh hơn người khác. Nếu Võ Hồn là một loài động vật, vậy thì không chừng người đó có lẽ sẽ có được một chút năng lực đơn giản của loài động vật đó, nên, Võ Hồn sớm đã trở thành một thứ quan trọng làm thay đổi cuộc sống của con người.
Quan trọng hơn là, người ta rất mong đợi có được Hồn Lực, Hồn Lực là một loại năng lượng giúp tăng tiến Võ Hồn, mỗi người đều có Võ Hồn, nhưng trong cả ngàn người, chưa chắc có được một người có được Hồn Lực.
Có Hồn Lực nghĩa là có tương lai, nghĩa là có sức mạnh, nếu lúc Võ Hồn cộng sinh có Hồn Lực xuất hiện, thì có thể thông qua tu luyện Hồn Lực để tăng lên Võ Hồn của bản thân, trở thành người có chức nghiệp luôn cao quý trong lịch sử suốt trăm ngàn năm qua của Đấu La Đại Lục, Hồn Sư.
Vì thế, dù chỉ là người dân bình thường, cũng luôn mong đợi con mình vào ngày thức tỉnh ngoài đánh thức được võ hồn còn đồng thời có được Hồn Lực, như thế sẽ làm biến đổi cuộc đời của đứa bé, và của cả gia đình.
Tại trên đường tới học viện Nhật Nguyệt, đông đúc các bậc phụ huynh dẫn con tới đây để tham gia thức tỉnh Võ hồn.
Tại phía xa, trong một cái xe Hồn Đạo, có một đôi mắt nhìn ra.
- Mụ mụ, bọn họ đang làm gì?
Vừa nói là một nữ hài tử, xem chừng nằm khoảng tám tuổi. Đứa bé có mái đen dài, rất mượt. Nó cao hơn bạn bè cùng lứa một chút, điểm đáng chú ý nhất trên người nó là đôi mắt, một đôi mắt to màu xanh, như hải dương vô tận, lông mi rất dài tạo một lớp bóng râm trên đôi mắt. Đứa trẻ mặc quần áo làm từ vải lụa mềm, càng làm nổi bật tướng mạo xuất chúng.
Mẫu thân của nữ hài, là một thiếu phụ xinh đẹp, nhưng nhìn qua không quá nổi trội. Nàng mỉm cười đáp lời hài tử:
- Bọ họ đều đang đi thức tỉnh Võ Hồn.
- Mụ mụ, tại sao ta chưa từng tham gia qua?
Thiếu phụ im lặng, không đáp lời. Nàng đưa tay xoa đầu nhi nữ, nhìn lên trời. Đứa bé lại mè nheo, kéo tay mẫu thân.
-Mụ mụ, ngươi không trả lời cũng được, ta muốn tìm ca ca.
Thiếu phụ lại sủng nịch xoa đầu đứa trẻ, chiếc xe Hồn Đạo liền lăn bánh. Chiếc xe đi qua mấy chặng đường dài, cả ngày cũng chưa từng dừng lại. Cuối cùng, nó đi qua Đông Hải học viên. Đứa bé vội đòi dừng xe, cánh tay đẩy cửa muốn ra ngoài. Mẫu thân của nó, nhíu mày.
- Vũ Hoa, ngươi sao vậy?
- Ca ca ở đây, ta cảm nhận được. Ta muốn nhập học.
Nói rồi nó lại cố đẩy cửa. Thiếu phụ nhìn học viện, lông mày càng nhíu chặt.
- Vũ Hoa, đưa ngươi tới Sử Lai Khắc học viện, ngươi không chịu, sao lại muốn học ở đây?
Đường Vũ Hoa đã mở được cửa. Nó đứng bên ngoài, đóng cửa chạy vào trong học viện.
- Ở đây có ca ca của ta.
Mẫu thân của nó nhìn thấy nó chạy đi, là vội mở cửa đuổi theo. Nếu nó muốn học ở đây, không phải là không thể. Nhưng là phải có xin phép đã. Nhưng nó thân hình nhỏ nhắn, sớm đã dễ dàng chạy mất.
Đường Vũ Hoa lang thang trong học viện, kinh ngạc nhìn quanh. Cái gì cũng làm nàng thích thú, làm nàng nhìn quanh mãi không thôi.
Trong học viện đột nhiên xuất hiện một nữ hài nhỏ nhắn đáng yêu, ai cũng tò mò nhìn theo. Dù là đang trong giờ học, nhưng là có một vài lớp đang học thực hành. Bị mọi người nhìn, Đường Vũ Hoa là có chút không hiểu. Nó không thích bị nhìn, liền là nhanh chóng trốn đi. Bước chân nó rất nhanh nhẹn, liền trốn vào trong một lớp đang thực hành ngoài trời.
Đường Vũ Hoa vào trong rồi nhìn lên, đột nhiên giật mình. Đứng phía trước là một anh tuấn nam nhân chừng hai bảy hai tám. Hắn nhìn nó, mà học viên trong lớp cũng nhìn nó. Đường Vũ Hoa biết nó gây ra rắc rối, liền cười trừ. Nó cúi đầu, rồi lướt qua một lượt nhìn qua các học viên, cuối cùng dừng lại ở một cậu bé. Cậu ta nhìn chừng chín tuổi, rất xinh xắn, tướng mạo phi phàm. Quan trọng là cùng Đường Vũ Hoa nét mặt có phần giống nhau.
Đường Vũ Hoa thấy đứa trẻ đó, không khỏi vui mừng, nó liền chạy lại.
- Ca ca!
Mấy mươi ánh mắt đổ vào Đường Vũ Lân. Hắn càng không hiểu, tại sao nữ hài này lại gọi hắn là ca ca. Hắn vốn không nhận thức mình có muội muội, cũng là chưa từng nghe qua.
Vũ Trường Không lão sư, ánh mắt sắc bén nhìn Đường Vũ Lân, hắn vội phân bua:
-Lão sư, ta không biết nàng a!
Vũ Trường Không cho cả lớp chạy bộ, chỉ riêng Đường Vũ Hoa không nằm trong lớp thì đứng nhìn. Nó không biết phải nói gì với lão sư này cả, nhưng nó muốn xin vào lớp này a!
Đường Vũ Hoa tới gần Vũ Trường Không, lên tiếng:
- Lão sư, ta là mới tới trường, nhưng thời gian ghi danh nhập học đã qua rồi.
Vũ Trường Không nhíu mày.
- Ngươi không phải học sinh của Đông Hải Học Viện?
- Bây giờ thì không phải, nhưng ta muốn được học ở đây, có được không lão sư?
- Đây là học viện Hồn Sư, muốn tới trường, thì phải có bản lĩnh. Còn tuổi của ngươi... - Vũ Trường Không lạnh lùng.
- Ta có thể thi!!
Đường Vũ Hoa cười ngắt lời. Vũ Trường Không hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ta là Đường Vũ Hoa.
Vũ Trường Không gật đầu.
- Được, ta cho ngươi một cơ hội.
Vừa lúc, có một người đang đi tới. Đó là một cô bé mặc áo trắng quần trắng, tuổi chừng bằng học sinh lớp năm năm nhất. Nhìn không đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú. Tóc dài màu đen, đôi mắt màu đen. Dáng người thanh mảnh cân xứng. Một đôi mắt to sáng ngời có thần.
Bước đi của cô bé có một nhịp điệu đặc biệt, đồng thời có một loại khí tràng kỳ dị.
Vũ Trường Không nhìn cô bé, cô bé này không mặc đồng phục, mà bây giờ đang là giờ lên lớp. Cô bé lại đang nhìn Đường Vũ Lân kéo Tạ Giải chạy bộ, có vẻ rất hứng thú với cái bộ dạng đeo xích chạy bộ của hai người kia. Vũ Trường Không đi tới.
Không biết Vũ Trường Không cùng cô bé kia nói gì, hắn quay qua nói với Đường Vũ Lân và Tạ Giải:
- Tạ Giải, bỏ xích của ngươi sang cho Đường Vũ Lân, ngươi tới đây.
Tạ Giải dừng lại, cởi xích đưa cho Đường Vũ Lân.
- Đeo thêm bộ nữa, ngươi chịu nổi không?
Đường Vũ Lân nói:
- Chắc chắn là đỡ hơn ngươi.
Nó nhận xích, quàng đại lên người, sau đó, tăng tốc. Cái tên này..., thật không phải là người a! Tạ Giải cảm thán, thở hổn hển đi tới chỗ Vũ Trường Không.
- Vũ lão sư.
Vũ Trường Không nhận xét:
- Thể lực của ngươi quá kém.
Tạ Giải chống đỡ:
- Chiến Hồn Sư Hệ Đánh Nhanh chúng ta chỉ cần có lực bộc phát và sự linh hoạt, không cần thể lực quá mạnh.
Vũ Trường Không khinh thường:
- Nông cạn! Được, hôm nay cho ngươi một cơ hội, chiến thắng người này, sáng nay ngươi không phải chạy.
Tạ Giải nhìn qua Đường Vũ Lân với cô bé bên cạnh, hít thở sâu, điều chỉnh Hồn Lực bản thân.
- Không thành vấn đề!
Vũ Trường Không nói:
- Cho ngươi 20 phút nghỉ ngơi, 20 phút sau bắt đầu.
Tạ Giải không dài dòng, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, bắt đầu minh tưởng nghỉ ngơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.