Tất cả mọi hiểu lầm ở ngay tại buổi tối này đều giải trừ hết, hai người hòa thuận cùng nhau nắm tay, trầm mặc đi trên đường về nhà. Đêm, bỗng nhiên trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh giống như báo hiệu trước lúc giông tố đi đến.
Kể từ khi bắt đầu đi thì trên mặt Ryoko luôn mang theo do dự, không có biện pháp, nghi hoặc trong lòng cô xảy ra ở trong hoàn cảnh này khiến cô bất an. Tuy Kaito luôn ngẩng đầu lên nhìn sao, nhưng trái tim cậu luôn nhìn người bên cạnh cậu hiện ra vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trong tay cảm giác được mồ hôi lạnh khiến cậu quyết định dừng bước chân lại để hỏi cô.
“Hửm?” Cảm giác được tay bị giữ chặt, Ryoko không thể tiếp tục về phía trước nữa quay đầu lại. “Sao đột nhiên dừng lại vậy?” Giữa giọng điệu có chút oán trách, cũng có chút — chột dạ. Dù sao cũng là do chính mình thất thần.
“Cậu có vấn đề gì thì liền hỏi đi.” Sau khi Kaito dừng lại vài giây, rốt cuộc cũng mở miệng, chính cậu thật sự không muốn nhìn đến bộ dạng này của Ryoko.
Ryoko buông lỏng tay đang nắm tay Kaito ra, nếu cậu đã để cho tớ hỏi, tớ đây sẽ không khách khí. “Cái kia, Akako cô ấy, cô ấy thật sự không hạ một đòn sát thủ nào với cậu sao?”
Vốn tưởng rằng Ryoko có cái vấn đề gì đó rất quan trọng, hoặc là có liên quan đến việc ‘tiếp xúc’ tràn đầy hiểu lầm kia, không nghĩ tới bắt đầu từ chỗ kia đến tận đây thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-conan-ao-thuat-va-hoa-lua-ky-dieu/2388192/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.