Trước không nói đến việc Ryoko đứng canh giữ ở trong rừng rậm, làm sao để tiêu hóa được sự khiếp sợ của mình, ở bên này, khiến cho tất cả mọi thứ khác thường chính chủ ‘Ma Kính’ lại đi dạo ở trong đường lớn. Theo lý thuyết mà nói, ‘Ma Kính’ tồn tại không nói trên vài trăm triệu trăm, thì cũng ở vài trăm ngàn năm, có khả năng ghi lại tất cả, nhìn thấy toàn bộ tất cả, hẳn là sẽ không giống như đứa trẻ đối với thế giới tò mò mới đúng. Thế nhưng, ‘Ma Kính’ thật giống như đứa trẻ vừa mới ra đời, ở trên đường tò mò đánh giá xung quanh, làm cho người ta hoài nghi cậu ta có đúng là đã mất trí nhớ khi biến hóa không. Nói đến đây, sẽ không phải là thật đi, quy luật của thế giới Conan bị làm sao thế này? Người mất trí nhớ giống như vô cùng không đáng giá đồng tiền, hơi động một tí thì liền mất trí nhớ. Ánh sáng hào quang nữ chủ đã bị ném ra sau đầu đến N lần! Được rồi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ‘Ma Kính’, hiện tại cậu là đang làm gì??? Này này, cho dù cậu có kinh ngạc thì cũng không thể tung váy người khác như thế! Này này, cậu chỉ mới lớn lên được vài ngày thôi, không nên lại sử dụng bạo lực được không? Người ta chẳng qua là làm hết mình với nghĩa vụ là một người bạn trai, cậu cũng không cần phải dùng mảnh gương nhỏ đâm người ta như tổ ong vò vẽ đi!
Cứ như vậy, ‘Ma Kính’ đi ra còn chưa được một giờ, toàn bộ đường lớn trong Tokyo liền vang lên âm thanh của xe cứu thương, cộng thêm âm thanh của xe cảnh sát không ngừng vang lên. Riêng camera quan sát thì ngược lại chỉ thấy một đứa trẻ, ngoại trừ người chứng kiến có thể miêu tả hung thủ là một đứa trẻ, thì cái gì cũng đều không biết, về phần camera quan sát cái gì đó, ‘Ma Kính’ đã không đập nát chúng nó thì đã rất nhân từ rồi, còn nghĩ có thể sử dụng bình thường? Nằm mơ đi! Bạn hỏi Conan? Toàn bộ tâm tư nhào đầu vào việc chống lại phe phái Pandora vào một tuần sau, không rảnh để ra mặt. Kết quả là, nhóm cảnh sát Tokyo phải nghênh đón trường hợp hỗn loạn nhất từ trước cho đến nay, ngay cả sĩ quan cảnh sát Takagi và sĩ quan cảnh sát Sato đang hẹn hò cũng đều phải gia nhập chiến đấu. Nhưng mà, cho dù như vậy thì năng lực ra làm sao? ‘Ma Kính’ vẫn dạo phố như thường, hoàn toàn cũng không tự giác được mình đang bị truy nã.
—– Ta đây là đường phân cách Ayumi —–
Mỗi lần Conan làm bài kiểm tra thì đều được một trăm điểm, thường xuyên vắng giờ lên lớp cũng không có quan hệ, nhưng bọn Ayumi thì không giống như vậy, bọn họ không có loại trái nghịch nhỏ bé như vậy, chỉ có thể cam chịu số phận năm qua năm, ngoan ngoãn đi đến trường. Rốt cuộc, theo tiếng chuông tan học vang lên, bọn họ tách ra, Genta là người xông pha đi đầu, đeo cặp sách chạy ra khỏi cửa lớp học đầu tiên, làm cho người ta nghi hoặc là cậu ta làm sao có thể kéo thân thể cao lớn kia của mình? Chẳng lẽ là do di truyền từ ba mình? Không nhìn hình thể sau này di truyền a, quả nhiên là quả quyết! Mitsuhiko là người thứ hai chạy đến, chẳng qua lý do là hoàn toàn bất đồng với Genta chỉ biết lo ăn cơm lươn, cậu chỉ là lo Genta gặp chuyện không may cho nên đi theo mà thôi. Mặc dù Genta là đội trưởng đội thám tử nhí, nhưng ngoại trừ Conan, Mitsuhiko là những người thông minh nhất nhóm ra. Đi theo sau cùng tất nhiên chính là Ayumi cùng Ai-chan. Dù sao Ai-chan cũng là người kiên trì điềm tĩnh, Ayumi sẽ không giống như vậy, đi theo ở phía sau không ngừng oán giận.
“Genta thật là, Conan-kun không ở đây, thì cậu ấy liền bỏ chạy nhanh như vậy! Không biết khi nào thì Conan mới trở về đây!”
Haibara nhìn Ayumi đi ở phía trước, một lòng đọng lại ở trên người Conan, trong lòng thở dài, đuổi theo.
“Đến trước tuần sau thì cậu ta sẽ không về.”
“Ôi? Sao lại như vậy?” Ayumi không hài lòng tha dài âm thanh.
“Không có việc gì, Conan không ở, tớ có thể bảo vệ cho cậu.” Không biết khi nào thì Mitsuhiko quay đầu lại chen vào nói.
“Còn có tớ nữa.” Genta cũng không tỏ ra yếu thế.
Đáng tiếc Ayumi liền không đem bọn họ để ở trong lòng, như trước nghĩ chờ Conan đã trở lại, muốn chủ động đi giúp cậu học bù. Đột nhiên, trước nhóm người Ayumi bị một bé trai tóc đỏ hấp dẫn ánh mắt. Mà bé trai kia tất nhiên cũng phát hiện ra bọn họ, hướng về phía bọn họ lộ ra một nụ cười sáng lạn. Làm nổi bật ánh tà chiều màu đỏ sau lưng, tươi cười của bé trai rất là chói mắt, cũng rất có lực tương tác. Genta, người thích gây chuyện thị phi nhất là người đầu tiên chạy đi qua.
“Cậu là ai vậy? Trước kia làm sao chưa từng nhìn thấy qua cậu?”
“Genta, phải có lễ phép.” Mitsuhiko tiến lên nói, sau đó xoay người nhìn về phía bé trai: “Chào cậu, tớ tên là Mitsuhiko, đây là Genta, phía sau là Ayumi cùng Haibara, chúng tớ đều là học sinh tiểu học trường Teitan, trước kia chưa từng nhìn thấy qua cậu, cậu tên là gì?”
“Tớ…” ‘Ma Kính’ khó khăn, tên gọi của cậu là gì? Cậu làm sao mà biết tên gọi của mình là gì chứ, trước đây chủ nhân đều chỉ gọi cậu là ‘Ma Kính’, cái này cũng được xem như tên sao?
Đồng thời khi ‘Ma Kính’ đang do dự, Aymi cùng Ai-chan cũng đã đi lên. Ayumi không hổ danh là một cô gái, mắt tinh kỹ tính, bỗng chốc liền nhìn đến cái gương nhỏ ở trước ngực ‘Ma Kính’. “Vòng cổ này thật đẹp! Chiếc gương nhỏ này mua ở đâu vậy, Ayumi cũng rất muốn.”
‘Ma Kính’ nhìn cô bé nhỏ ở trước mắt, lại nhìn gương nhỏ ở trước ngực mình, thật ngu ngốc nghĩ ra một cái tên: “Tớ gọi Kyoko [1], mấy ngày trước cùng chủ nh… cùng cha mẹ đi thăm viếng, cho nên đi tới nơi này.”
[1] Kyoko trong tiếng Nhật có nghĩa là gương.
“Kyoko? Cái tên rất kỳ quái.” Ayumi nghi hoặc giật giật miệng. Mà Haibara còn lại thì sau khi nghe đến ‘Ma Kính’ giải thích, hiện lên một mặt đề phòng cùng tò mò nhìn cậu.
“Ừ, là có chút kỳ quái, bởi vì khi sinh ra thì có một tấm gương, cho nên liền lấy tên là Kyoko.” ‘Ma Kính’ vò đầu giải thích, ha ha, cậu cũng không phải là đang nói dối nga, chủ nhân sáng tạo ra cậu, như vậy cùng với là cha mẹ cũng không sai biệt lắm, tuy rằng chủ nhân không phải là người chủ nhân kia, nhưng cùng chủ nhân đi tán đồng cùng với cha mẹ là một điều đầy hứng thú nha. Về phần sinh ra còn có gương, hê hê, cậu vốn chính là gương, đương nhiên còn có gương, về phần tên là Kyoko như vậy thì càng chính xác. Cho nên, về sau thì các ngươi cũng đừng nói là cậu gạt người a.
“Hóa ra là Kyoko, tớ còn tưởng rằng là thủ đô Tokyo đâu!” Ayumi cười cười. “Bất quá cậu tách khỏi cha mẹ rồi sao? Vậy thì nhà cậu ở nơi nào, chúng tớ đưa cậu về nhà.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tớ chính là đội thám tử nhí đấy!” Genta lại bắt đầu bày trận.
“Cám ơn các cậu, đáng tiếc…” ‘Ma Kính’ đã sớm muốn tìm chỗ để ở lại một thời gian, vừa thấy động tác của người ở trước mắt, chỉ biết cơ hội của chính mình đã tới. “Đáng tiếc cha mẹ cùng tớ là người Osaka đến đây đi du lịch, nhà của tớ ở Osaka, các cậu không có khả năng cùng biện pháp đưa tó về nhà. Oa oa — tớ cũng không biết làm sao bây giờ.” ‘Ma Kính’ nói xong sẽ rơi nước mắt. Nhưng mà, bạn đã từng nghe nói qua là gương sẽ rơi nước mắt sao? Không có đi, vậy thì không phải là hỏng mất rồi sao, nước mắt của Kyoko căn bản chính là giả vờ, dựa vào sự phản xạ của mặt kính. Ai — đội thám tử nhí muốn gặp phải tai ương.
“Thật đáng thương.” Ayumi đồng tình, tâm tràn ra.
“Như vậy xin hỏi cậu, vài ngày nay cậu cư trú ở đâu?” Haibara chính là Haibara, đã sớm nghe ra được trong giọng nói của Kyoko có sơ hỏ, bỗng chốc hỏi ra ngay chổ hiểm. Kyoko là một chiếc gương có thể biết được tất cả, cho nên tất nhiên cậu cũng biết thân phận của cô, cũng biết mối quan hệ của cô cùng tổ chức ao đen, quan hệ của Conan. Đối mặt với việc cô làm khó dễ, Kyoko không để ý chút nào, tiếp tục giả bộ đáng thương, dùng ngón tay chỉ cách đó không xa. “Tại trên mặt cỏ kia, trên người tớ chỉ có một chút tiền tiêu vặt, hôm nay vì ăn cơm nên đã dùng hết rồi. Lại không tìm thấy mẹ, tớ… tớ.. Oa oa –” Vạch đen, vô số vạch đen xuất hiện, Haibara đã sớm xác định được đối phương nói dối hết bài này đến bài khác, cô cảm thấy buồn bực, rõ ràng chính là một đứa trẻ, làm sao lòng dạ lại quá mức thừa thải thế này? Đoàn người của chúng ta cũng không có gì để vơ vét cả.
“Đừng khóc mà, cậu yên tâm, chúng tớ nhất định sẽ giúp cậu tìm được mẹ. Chúng tớ chính là đội thám tử nhí lừng danh!” Mitsuhiko không rõ chân tướng nói an ủi.
“Ừ, cậu yên tâm, tớ có một thuộc hạ tên là Conan, rất lợi hại, cậu ấy nhất định sẽ giúp cậu tìm được mẹ.” Genta vỗ ngực, một bộ dáng mọi chuyện đều ôm ở trong người cậu.
‘Ma Kính’ giả bộ làm động tác xoa xoa nước mắt vốn không tồn tại, nháy đôi mắt to thuần khiết. “Thật vậy chăng? Các cậu thật sự có thể giúp tớ tìm được mẹ?”
“Đương nhiên, đi thôi, hiện tại tớ liền mang cậu đi gặp Conan.” Genta muôn vàn khí phách kéo Kyoko đi đến nhà Conan, hoàn toàn không lưu ý đến khi ‘Ma Kính’ khi xoay người, trong mắt đều là đắc ý.
———– Ta đây là đường phân cách tra hỏi ———–
Hắn có mục đích, tuyệt đối có mục đích. Haibara âm trầm nhìn Kyoko làm điệu bộ le lưỡi nhát ma hướng về phía chính mình, nghĩ đến. Nhưng mà, đến cùng hắn có mục đích gì? Một đứa trẻ lại có sự thông minh lanh lợi là làm sao? Chẳng lẽ hắn cũng uống thuốc rồi? Không có khả năng, thuốc mà Conan uống là do Gin nhét vào, thuốc do chính cô phát minh là do chính cô tự mình uống, những người khác căn bản không có khả năng có cơ hội chạm vào loại thuốc này. Đến cùng là đang xảy ra chuyện gì? Không được, không thể để cho hắn đi gặp Conan, hiện tại Conan nhất định đang cùng bọn Masumi cùng nhau nghiên cứu cách đối phó, nếu người này có liên quan đến tổ chức áo đen, vậy thì không thể nghi ngờ là đã dẫn sói vào nhà.
“Đợi chút.” Haibara gọi nhóm người lại.
“Conan không ở đó, đi đến chỗ tiến sĩ Agasa rồi.” Tuy rằng bọn Genta thật nghi hoặc, nhưng chính là nói, dù sao ngoại trừ Conan, Ai-chan là người có địa vị cao nhất. Nhưng không nghĩ tới, Haibara nói là cô ấy sẽ đi mà không phải là mọi người, mọi người vốn là nghĩ muốn giúp, cùng nhau đi tìm mẹ cho Kyoko bị Haibara lạnh lùng đuổi trở về nhà, chỉ còn lại một mình cô đưa theo Kyoko đi về nhà.
Trên đường, đến nơi Haibara cũng đã từng ngả bài cùng với Conan, Haibara dừng bước chân lại
“Nói đi, đến cùng ngươi có mục đích gì?”
Kyoko nhìn trái nhìn phải, một bộ dáng thưởng thức cảnh đẹp, căn bản không đem sự tra hỏi của Haibara để ở trong lòng. Cậu không có mục đích gì cả, thật sự không có, ngoại trừ nghĩ muốn mai phục bên người bọn họ tìm cách cứu chủ nhân ra. Hóa ra, căn bản Kyoko không hề mất trí nhớ, cậu chính là muốn đi tìm manh mối của hung thủ mà thôi. Theo lý thuyết, cậu hẳn là nên đi đến bên người Ryoko báo tin, nhưng Ryoko như một nhánh cây rất cao, lại không có chủ kiến gì, nếu biết Akako bị người bắt đi, địa thế nhất định sẽ rối loạn thành một cục, mà phe phái đối địch Pandora sắp tới, là người tâm phúc, hiển nhiên không thể xảy ra chuyện được. Mà người tình nghi Kudo Shikura cùng Hakuba Saguru, tượng trưng sinh mạng của bọn họ vô cùng dị thường, hai người đó cũng không thể tin tưởng được. Cho nên, vì điều này cậu chỉ có thể tính kế, trước tiên mai phục đến bên người nhân vật trung tâm, sau đó tìm thời cơ thích hợp. Mà giữa mọi người chỉ có Haibara là người thích hợp nhất. Thứ nhất, vì hai người đều là trẻ con, ẩn nấp dễ dàng, thứ hai là vì tâm hồn Haibara đủ mạnh mẽ, cậu đi theo bên cạnh cô cần giải thích nhiều điều phiền phức như vậy.
“Đừng nghĩ rằng im lặng như vậy thì có thể trốn tránh hết tất cả.” Haibara gặp Ryoko không thèm nhìn, nghiêm khắc lên.
“Mọi người đều là trẻ con, không cần phải hung dữ như vậy. Tôi chính là đối với cậu có chút tò mò mà thôi, không có ý tứ gì khác. Về phần tôi, một đứa trẻ như vậy vì sao lại đối cậu cảm thấy tò mò… Ha ha, cậu có nhớ một đoạn câu nói này không? ‘We can be both of god and the devil… because… since we’re trying to raise the dead against the stream of the time’ [Chúng ta là chúa trời và cũng là ác quỷ, bởi vì quay ngược dòng thời gian, chúng ta sẽ hồi sinh người chết.]” Ryoko vẫn như trước là khuôn mặt của một đứa trẻ, vẫn là tươi cười sáng lạn như trước, nhưng lại nói ra lời nói khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như vậy, làm cho người ta kinh hãi.
“Ngươi — ngươi đến cùng là –” Âm thanh Haibara có chút run run.
“Xoẹt –” Ryoko phất tay, thời điểm Haibara ở giữa sự kinh ngạc, thì trước mặt vốn đang tối đen liền xuất hiện một mặt gương, mà hiện ra ở trong gương đúng là toàn bộ quá trình Haibara uống thuốc, nhỏ đi, chạy ra, té xỉu. Haibara, sinh hoạt ở tại thế kỷ hai mươi mốt, người theo chủ nghĩa vô thần, là một nhà khoa học nghiên cứu. Nhưng, tất cả mọi thứ trước mắt hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của cô.
Ryoko cũng không phải là vì dù họa Haibara, mà là khiến cho cô để xuống tâm phòng ngự. “Mặc dù tôi không có quan hệ gì với tổ chức áo đen, nhưng xác thực có được lực lượng mà bọn họ khát vọng. Tôi đối cậu thật sự chính là tò mò, là một người tồn tại đặc biệt, tìm vài người khiến mình tò mò nghiên cứu hẳn là thật bình thường đi.”
Vốn tưởng rằng sau khi Haibara nghe xong thì sẽ tỉnh táo lại, sau đó đồng ý. Ai mà biết câu tiếp theo chính mình còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Haibara liền thay đổi vẻ bình tĩnh như mọi người, giống như phát điên xông về phía Ryoko, cầm lấy quần áo của Ryoko.
“Chị — cứu chị của tôi, cứu chị của tôi!” Giữa tiếng la khàn khàn rõ ràng mang theo âm thanh khóc lóc run rẩy. Đối với chị gái của Haibara, Ryoko vẫn biết được một chút, chính là không nghĩ tới tình cảm Haibara dành cho chị gái mình lại sâu nặng đến như vậy.
“Tôi có thể ghi lại quá khứ, hiện tại, thậm chí tương lai, cũng có khả năng xuyên qua thời không làm người ta khởi tử hồi sinh, cho nên, tôi thật sự nguyện ý trợ giúp cô.” Ryoko nhìn Haibara nghe xong lời nói của chính mình, một mặt hiện lên chờ mong cùng vui mừng. Bỗng nhiên cảm thấy lời nói kế tiếp của mình có chút tàn nhẫn, nhưng mà không thể không nói ra được. “Thế nhưng, thực xin lỗi, mặc kệ là cô có tin tưởng hay vẫn là không tin, hiện tại tôi không có biện pháp để cứu chị gái của cô.”
Quả nhiên, ánh mắt Haibara vừa mới cháy lên hi vọng trong nháy mắt lại ảm đạm đi xuống. Cô gái giấu đi tiếng khóc chậm rãi quỳ xuống trên đất, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống rơi trên mặt đất, theo gió hòa mình vào trong không khí.
Ryoko ngồi xổm xuống, nhìn Haibara đau buồn không có khí lực, trong lòng có ẩn chứa một góc ngách không thoải mái. Cậu không biết đây là ý nghĩa gì, chỉ biết là chính mình muốn đỡ cô dậy, nhìn cô tươi cười. (Lời Editor: Không biết mọi người thì sao, nhưng tại sao khúc này mình lại cảm thấy có JQ ấy nhỉ =”=||)
“Thật ra, mặc dù hiện tại tôi không có biện pháp để cứu chị gái của cậu, nhưng vẫn có người có thể cứu được chị gái của cậu!”
Haibara nâng mắt lên, phản ứng không lớn, hiển nhiên cảm thấy Kyoko nhưng là còn có việc khác. Lúc này thế nhưng làm cho Kyoko lo lắng. Cậu vừa mới biến hóa, đối với phương thức ở chung với người khác cũng không hiểu biết. Mặc dù có thấy nhìn thấy được toàn bộ vạn người vạn sự, nhưng đến phiên chính mình chân tay vẫn là có chút luống cuống.
“Cậu đừng dọa tôi a, lời tôi nói là thật, hơn nữa người kia ở ngay tại bên cạnh cậu, nếu cậu nguyện ý, thì ngay cả cha mẹ cậu, cô ấy cũng có năng lực cứu được bọn họ!” Hiển nhiên, Kyoko đã quên mất thiên cơ không thể tiết lộ, quên mất những lời này có ý nghĩa là gì, nhất thời sốt ruột cư nhiên cái gì cũng đều đem nói ra.
“Xôn xao –” Haibara giống như được sống lại, kinh ngạc nhìn Kyoko, dường như có chút không thể tin. Lời cảu Kyoko vừa nói ra khỏi miệng, cũng phát hiện chính mình nói nhiều lắm, vội vàng im miệng, nhưng nhìn bộ dáng của Haibara, lại không thể nói là đùa. Quên đi, lời nói ra như hắt chén nước ra ngoài, muốn nhận muốn thu lại cũng không được, đi một bước xem một bước.
Kyoko nâng Haibara dậy, thay cô vỗ tro bụi trên người, lôi kéo cô quay về nhà tiến sĩ Agasa.
“Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ giúp cậu cứu chị gái. Chính là hiện tại, người kia có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, tôi cũng y như vậy có chuyện cần phải làm, không có cách nào dành ra chút thời gian được. Chờ mọi chuyện xong rồi, tôi liền mang cậu đi tìm cô ấy. Đương nhiên, đến lúc đó tất nhiên tôi sẽ nói cho cậu biết cô ấy là ai. Chỉ có điều, trong một đoạn thời gian này, tôi cần phải ở nhờ trong nhà tiến sĩ Agasa. Nhóm người đặc biệt có sự phiền não riêng của nhóm người đặc biệt, tôi nghĩ cậu hẳn là hiểu được đi.” Kyoko không nói nhiều lời, có chuyện gì liền nói xong một lần duy nhất là tốt nhất, dây dưa dài dòng chỉ có tăng thêm phiền não. Nhưng cậu lại không biết câu ‘Người kia ở ngay tại bên cạnh cậu’ của mình hoàn toàn làm thay đổi thái độ đối xử với người của Haibara.
———- Ta đây là đường phân cách kiên trì ———-
“Cháu đã trở về!” Giống như thường ngày, Haibara về đến nhà, đổi giày. Tiến sĩ Agasa rõ ràng là đang ăn vụng này nọ, vội vội vàng vàng chạy đến nghênh đón, lại ngay cả khóe miệng dính bánh ngọt đều không có lau, một mặt làm việc gì sai nhìn Haibara. Vốn tưởng rằng Haibara vừa muốn bắt đầu lải nhải, lại không nghĩ rằng, Haibara khi nhìn đến bộ dáng của ông thì cư nhiên không có bất kỳ phản ứng nào. Cũng ngay tại thời điểm tiến sĩ Agasa nghi hoặc, Kyoko theo từ ngoài cửa tiến đi vào
“Tiến sĩ tốt!” Kyoko hiện ra nụ cười tự cho là sáng lạn nhất.
“Này……” Tiến sĩ Agasa có chút không hiểu.
“Đi vào rồi nói.” Haibara cố ý lườm liếc khóe miệng dính bánh ngọt của tiến sĩ Agasa một cái, đi về hướng phòng khách, để lại tiến sĩ xấu hổ cười ngượng ngùng.
Tiếp đến, Haibara liền đem lý do Kyoko soạn ra thuật lại một lần nữa cho tiến sĩ Agasa nghe, cũng tuyên bố chuyện thực Kyoko muốn ở lại nhà tiến sĩ vài ngày. Mặc dù tiến sĩ Agasa có chút hoài nghi, ở tại thời điểm bị người nắm chắc cũng không có quyền để từ chối. Bất quá, hay vẫn là nên hỏi cho có lệ đi.
“Cái kia, Kyoko, năm nay cháu mấy tuổi, nhà ở tại đâu?”
Chỉ biết là ông muốn hỏi như vậy, Kyoko trợn trừng mắt, nhưng vẫn giả bộ làm bộ mặt hồn nhiên trả lời:
“Năm nay cháu được bảy tuổi, giống hệt như Ai-chan nha! Cháu vốn là được sinh ra ở Điếu Ngư đảo (Senkaku Islands) tại Trung Quốc, sau này bởi vì nguyên nhân ba ba đi công tác nên di cư đến Nhật Bản. Chính xác mà nói, quốc tịch của cháu còn là người Trung Quốc đâu!”
Ngạch.. Tiến sĩ Agasa buồn bực, đổi lại ông không phải để ý đến việc Kyoko là người Trung Quốc, mà là, Điếu Ngư đảo là cái gì, không phải nói Nhật Bản chứ?
Đương nhiên Kyoko biết ông đang nghĩ gì, cho nên không hề keo kiệt đưa ra lời giải thích: “Từ xưa đến nay, Điếu Ngư đảo đều là ở Trung Quốc, điều này cũng không phải là do cơ quan nhà nước Nhật Bản định đoạt. Chính là do bọn họ trông thấy thèm một chút nguồn tài nguyên này mà làm ra một ít chuyện vô nghĩa mà thôi.” Lời nói này của Kyoko tuy rằng không khách khí, nhưng lời cậu nói là sự thật, lấy mấy ngàn năm vạn tuổi này của cậu, cùng với thân phận là cư dân của giới Tân U mà nói, Điếu Ngư đảo chính là của Trung Quốc thôi. Lúc trước khi địa cầu này còn chưa được hình thành ở trong không gian, trên sách mệnh lý của cậu được viết như vậy. Cũng không biết vì sao, đám cơ quan nhà nước Nhật Bản lại có da mặt dày như vậy, thật sự là buồn cười.
Cái này tiến sĩ Agasa cũng không cao hứng, ông thế nhưng là một người Nhật Bản yêu nước, cho dù có thật là cơ quan chính trị Nhật Bản muốn cướp gì đó của người khác, bị người khác kể lễ như vậy thì cũng thể chịu nổi a. Vì thế, chủ đề vốn muốn hỏi cho có lệ bắt đầu một màn nhảy qua tranh luận không hề có liên quan gì với nhau.
“Không đúng, nước ông đã đặt tên cho nó, nó là củaNhật Bản!”
“Hừ, các người chỉ là do chủ yếu vượt khó mà thôi, có bản lĩnh thì các người kêu gọi nó, khiến cho nó đồng ý đi!”
“Cháu bé, đảo sẽ không nói chuyện, nó là đường biên giới phân chia ranh giới, nó thật sự là của Nhật Bản.”
“Ông à, ánh mắt cùa người dân là sáng như tuyết trắng, cho dù ông có dùng cả trăm cả ngàn từ ‘Thật sự’, thì cũng có ít nhất mười ba triệu dân khẳng định, Điếu Ngư đảo là của Trung Quốc, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng chính là như vậy!”
“Không đúng, gia tộc Lịch Nguyên đã đồng ý đem đảo Điếu Ngư bán cho chính phủ Nhật Bản.”
“Gia tộc Lịch Nguyên? Cái gì vậy? Chưa từng nghe qua, nếu hiện tại cháu nói đem nước Mĩ bán cho ông, thì có phải nước Mĩ chính là của ông không? Lừa dối mình chính là lừa dối con cháu đời ông của các người đấy, có phải không?”
“Cháu đứa bé này, ông nói cháu…”
Trận tranh cãi này tiếp tục ngáp ở giữa ánh trăng, về phần Haibara của chúng ta thì sao nào, cô ấy đã sớm đi ngủ để dưỡng da rồi. Điếu Như đảo cái gì, không hề có bất cứ một mối quan hệ nào với cô, bất quá, nếu có thể tránh thoát khỏi tổ chức áo đen, cô cũng không để ý đi vào trong đó ở. Cho dù có là Trung Quốc hay Nhật Bản, một đứa con lai như cô không có gì hay ho để kiên trì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]