Không biết là một vị danh nhân nào đã nói qua, ma pháp không phải là một thứ vạn năng. Vào thời điểm vừa mới bắt đầu, Ryoko không hề đồng ý với quan điểm đó. Bộ não suy nghĩ đến việc ma pháp có thể ‘ngày đi nghìn dặm’ này rất vạn năng, liệu có phải hay không? Bất quá, thời điểm cô mang theo Kaito cùng Hakuba dịch chuyển đến trên đất liền, rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu được hàm nghĩa của câu nói kia. Không sai, ma pháp là chỉ cần suy nghĩ lại, nhưng cái gọi là suy nghĩ lại cũng phải muốn dùng tinh thần và nghị lực a! Cô chính là một nữ phù thủy thay đổi giữa chừng, tinh thần và nghị lực rất yếu, bây giờ còn phải dẫn hai người dịch chuyển ở khoảng cách dài như vậy, vất vả đến mức có thể tưởng tượng được. Tóm lại, vào lúc chờ cô về nhà, chuyện thứ nhất cô cần làm chính là nằm sấp trên ghế sofa và ngủ, đi ngủ để bổ sung tinh thần và nghị lực của cô. Tố chức áo đen cái gì, vứt sang một bên đi, trời đất bao la, việc ngủ của cô là lớn nhất!!!
Kaito cùng Hakuba hiển nhiên cũng nhìn ra Ryoko mỏi mệt, cũngchưa nói cái gì, chính mình ở trong phòng khách tìm một góc ngồi xuống, nhắm mắt lại. Mục đích của tổ chức áo đen đã đạt được, chính bản thân của cả nhóm cũng không cần phải gấp gáp đi tìm bọn họ. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ trên mái nhà, một mảnh an bình. Có lẽ đây chính là cái thứ gọi là đêm bình yên trước cơn giông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-conan-ao-thuat-va-hoa-lua-ky-dieu/2388151/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.