Chương trước
Chương sau
Ban đêm, nơi ngoài cửa sổ an tĩnh, chỉ có âm thanh tuyết đọng ở trên cây rơi xuống lã chã.

Tiểu Văn rón ra rón rén tới gần phòng của Sera, thật cẩn thận thăm dò, phảng phất như một kẻ trộm. Nhìn thấy cửa phòng Sera đóng chặt lại, trong phòng không nghe thấy có bất kỳ âm thanh nào, sau đó cô lại rón ra rón rén đi trở về phòng của mình. Hiện tại cô có một chuyện vô cùng quan trọng muốn xác nhận! Tuyệt đối không thể để cho Sera phát hiện được!

Đóng cửa lại, hết lần này đến lần khác xác định là cánh cửa đã được khóa xong, Tiểu Văn mới thả lỏng người ra, lặng lẽ chuồn vào trong ổ chăn.

“Xích Quang Đăng!” Tiểu Văn ấn vào lắc tay ‘Tử Liên’ trên cổ tay trái mình, nhắm mắt lại thầm đọc vài từ! Từ giữa ổ chăn tối đen trong nháy mắt liền bị một đường màu đỏ cắt ngang qua. Tuy rằng đã từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng Tiểu Văn lại vẫn như cũ, cảm nhận được đường ánh sáng lóng lánh kia. Cả trái tim càng ngày càng đập nhanh hơn. Rất sợ hãi tất cả những điều này không phải là sự thật, rất sợ hãi cảm giác của chính mình là sai. Ôm ngực, Tiểu Văn không dám mở mắt ra.  Đây chính là sự thật sao? Ma pháp, ma pháp đã bị mất đi, nay đã trở lại!

Phải biết rằng, một kiếm kia của Xử Nữ không chỉ có giết chết Hirota Ryoko, quan trọng hơn chính là làm phân tán ma lực mà cô sở hữu đi ra ngoài. Anh trai tiện lợi nói, Xử Nữ là thông qua thân thể của Hakuba, vào thời điểm hôn môi lúc đó, đã nối được ma lực đường thông đạo, hợp lại từng chút từng chút một, ở sau lưng từng bước xâm chiếm ma lực của cô. Mà vào lúc khi ma lực của cô sắp tiêu tán hết, Xử Nữ lại sử dụng kiếm hoàn toàn nghiền nát nguyên khí ma lực của cô, dựa theo lý thuyết để giải thích, cho dù linh hồn của cô có bất tử, cũng không có khả năng sử dụng ma pháp thêm một lần nữa. Thế nhưng, ngay tại ngày hôm nay, thời điểm khi bị một đám FAN của Kuroba Kaito vây quanh, cô lại có thể tình cờ phát hiện ra chính cô lại có được ma lực thêm một lần nữa!

Khi đó, cô còn đang lo lắng phải đuổi bớt người như thế nào, còn nghĩ rằng nếu có ma pháp thì tốt rồi. Chính cô liền trực tiếp có thể đem bản thân bao bọc ở giữa ánh hào quang, làm một màn dịch chuyển một cách hoa lệ. Ai ngờ đâu, cô chỉ là nghĩ như vậy thôi, toàn thân thế nhưng thật sự sáng đỏ lên. Cuối cùng, tuy không có dịch chuyển đi, nhưng cũng đã đem đống FAN này hù dọa sửng sốt, khiến cho cô có cơ hội thành công trốn đi. Căn cứ theo sách ma pháp ban đầu ma cô xem đến, chính cô vào lúc đó hẳn là màn ma pháp xúc tiến cấp độ thấp nhất — Xích Quăng Đăng. Tuy rằng là cấp độ thấp nhất, nhưng mà này đó cũng là ma pháp a! Một người vô dụng đột nhiên có được ma pháp, cũng đột nhiên mất đi như cô mà nói, tâm tình căn bản không thể nào ngừng kích động được. Cho nên, khi cô vừa mới về nhà liền quyết định chứng thực chuyện này. Không biết làm sao khi Sera cứ liên tục nhìn chằm chằm vào chính cô, cô chỉ có thể đành phải nhẫn nhịn cho đến khi cô ấy đi ngủ thì mới bắt đầu thí nghiệm.

Mà hiện tại, kết quả của cuộc thí nghiệm ở ngay tại trước mắt. Chỉ cần cô mở mắt ra thì có thể chứng thực được rồi.

‘Làm ơn! Nếu như tôi thật sự là công chúa của thế giới ‘Tân U’, nếu như tôi thật sự phải nhận trọng trách cứu vớt thế giới này, vậy thì hãy làm cho tôi có được ma pháp thêm một lần nữa đi!’

Hai tay tạo thành chữ thập, Tiểu Văn mặc niệm. Tiếp tục kìm nén trái tim lại, mở to hai mắt ra.

“A!” Tiểu Văn phản xạ tính lấy tay che mắt, thở nhẹ một tiếng. Đột nhiên nhận đến ánh sáng mạnh mẽ kích thích đến ánh mắt của cô đang bắt đầu chảy nước mắt vì đau. Thế nhưng, sự đau đớn nho nhỏ này làm sao có thể so được với nội tâm vui sướng của Tiểu Văn?

Rốt cuộc cô lại có thể sử dụng ma pháp rồi! Cô lại trở thành phù thủy! Cô có thể báo thù! Cô có thể bảo vệ thế giới Conan thật tốt!

“A a a! Quá tuyệt vời!!!” Tiểu Văn không kìm nén nổi tình cảm hô to ra ngoài, xốc chăn lên, nhảy dựng lên! Ngay lập tức, toàn bộ căn phòng tràn ngập ánh sáng màu đỏ.

Màu sắc vui sướng chiếu rọi lên vẻ mặt hồng hào của Tiểu Văn, cặp mắt kia lại tràn ngập hi vọng cùng tin tưởng thêm một lần nữa, trong đôi mắt màu đen ấy như có những vì sao lấp lánh tỏa sáng.

“Xử nữ! Ngày mà ngươi đắc chí sắp kết thúc rồi!”

——– Ta đây là đường phân cách lời đối thoại ——–

Tòa kiến trúc màu đen vẫn như trước dựng thẳng đứng xuyên tận trời cao, cùng với màu sắc đẹp đẽ xung quanh hình thành sự đối lập rõ nét. Trên tầng cao nhất, giữa văn phòng rộng rãi kia, một thân ảnh quen thuộc được giấu ở sau lưng ghế dựa.

“Róc rách –” Tựa như âm thanh dòng nước, lại tựa như âm thanh phá vỡ gì đó mà ra. Trong bóng đêm, đột nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng xanh da trời, từ giữa đi ra, cũng chính là Amuro Tooru hai ngày nay không thấy bóng dáng.

“Thế nào? Còn chưa có xuất phát?” Tiếng nói trầm thấp vang lên, thuộc loại địa ngục.

Thân ảnh màu lam không nhanh không chậm chuyển qua một bên, theo tay vung lên, ngay tại trong bóng đêm vẽ ra một ghế tựa thủy tinh dễ chịu. Từ từ nẳm đổ người lên ghế tựa, lơ mơ thanh nhàn xong rồi anh mới bắt đầu động miệng.

“Không vội, chỉ là trước khi đi đến đây nói cảm ơn ngươi!”

“Cảm ơn?” Bóng người màu đen tựa như nghe xong được một chuyện hài buồn cười, hừ một tiếng. “Không cần phải, chúng ta chính là theo như nhu cầu. Không có hai người nhóm ngươi, ta mới có thể buông tay đọ sức!”

Lời nói không khách khí, lạnh nhạt chẳng những không có làm cho người đối diện lộ ra sắc mặt giận dữ, ngược lại khiến cho anh nở một nụ cười như.

“Nga? Chúng ta đây vẫn là nên nhanh chóng rời đi thì vẫn tốt hơn, bằng không thì chẳng phải là sẽ trở thành người không đáng tin? Cái này thì không thể được, về sau nói không chừng có thể có cơ hội hợp tác nữa!” Nói xong, thân hình màu lam của anh càng lúc càng mờ nhạt. Chính là vào lúc trước khi biến mất, để lại một câu khiến người ta suy nghĩ sâu xa, vang lại ở giữa không gian to như thế này:

“Ngươi thật sự là vô tình sao?” | “Vô tình sao — vô tình sao — vô tình sao –”

Tiếng vang yếu bớt đi, gõ tại trên ngực bóng đen kia, thật lâu không đi…

Vô tình? Nếu không có tình trước, thì làm sao nói đến chuyện vô tình? Khi nào thì, ngay cả ngươi cũng đã nhìn ra?

——— Ta đây là đường phân cách tòa thành Tarot ———

“Thật sự phải đi sao?” Lần đầu tiên, Akako giống như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi, ủy khuất nói.

Người con trai sờ sờ đầu Akako Lam, sủng nịch cười nói:

“Ừ, nếu không đi thì sẽ không thể đuổi kịp công chúa của các người đâu! Không nghĩ về sau trở lại thế giới ‘Tân U’ tham gia hôn lễ của ta sao?”

“Nhưng là…” Akako lôi kéo một ít tóc dài tới lưng của Thiếu Kiệt, muốn nói gì đó nhưng lại vẫn không mở miệng ra.

Kyoko ở một bên nhìn rồi đi, chạy tới kéo tay Akako ra.

“Được rồi được rồi, Thiếu Kiệt chủ nhân phải đi rồi, lại muốn biến thành cái gương không thể di chuyển, tôi đây cũng không nói gì, Tiểu Xích Ma nhà cô đến cùng còn rối rắm cái gì chứ, cũng không phải không còn nhìn thấy được. Hơn nữa, Đại công chúa cũng đều đi qua, lại không đi, nữ chử nhân tương lai của tôi sẽ chạy mất!!”

“Xì –” Akako, không, hẳn là Tiểu Xích Ma mượn thân thể của Akako bật cười một tiếng. “Chỉ có ngươi là cấp bách nhất!”

“Được rồi, Kyoko ngươi lại khi dễ Xích Ma, cẩn thận coi chừng cô ấy nói Akako chỉnh nhà ngươi đấy!” Nói xong, Thiếu Kiệt thật thâm sâu nhìn Akako liếc mắt một cái, nhàn nhạt biến mất thân hình. Một khắc kia, Kyoko cùng Xích Ma đều có thể nhìn thấy trong mắt anh có một chút hạnh phúc.

Đúng vậy! Ngàn năm chờ đợi rốt cuộc cũng đã sắp có kết quả, không phải sao? Như vậy thì còn công chúa nhỏ thì sao? Tình đời nghìn kiếp của cô ấy thì phải vào lúc nào thì mới có thể kết thúc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.